TÔI LÀ MẸ CỦA PHẢN DIỆN 
Lịch đăng:
Thứ 2, thứ 4, thứ 6
Độ dài: 141
Lượt xem: 20996
Giới thiệu
Vào một ngày nọ, Trương Uyển Như bỗng nhận ra rằng mình đang sống trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình. Trong truyện, cô chỉ là một nhân vật mờ nhạt, tồn tại như phông nền cho phản diện.
Phản diện Tiêu Sở Nhung, khi còn nhỏ bị mẹ ruồng bỏ, chịu đủ mọi sự chế giễu và khinh thường của những người xung quanh, dẫn đến việc tính cách cậu ta tự ti, khép kín, càng lớn tâm lý càng vặn vẹo.
Khi trưởng thành, cậu ta trở nên âm hiểm, tàn nhẫn, thủ đoạn độc ác. Hễ ai chọc vào cậu ta đều phải chịu đựng sự trả thù khủng khiếp. Nhóm nhân vật chính trong truyện đã bị cậu ta hành hạ đến mức sống không bằng chết.
Mà Trương Uyển Như chính là người mẹ đã ruồng bỏ Tiêu Sở Nhung khi cậu ta còn nhỏ.
Khi đọc được những mô tả về sự tàn nhẫn của Tiêu Sở Nhung trong truyện và những đau khổ mà cậu ta phải trải qua lúc trưởng thành, Trương Uyển Như toát mồ hôi lạnh. Cô không ngờ sự ra đi của mình lại ảnh hưởng nặng nề đến cậu ta như vậy.
Hiện tại là năm 1995, Tiêu Sở Nhung - kẻ phản diện độc ác trong tương lai mới chỉ là một đứa trẻ năm tuổi. Để cứu vớt đứa trẻ ấy, cũng là để cứu lấy những người vô tội sẽ bị cậu ta hãm hại trong tương lai, Trương Uyển Như quyết định quay lại nơi mà cả đời cô không muốn đặt chân về lần nào nữa.
Cô vẫn nhớ rõ ngày hôm đó trời trong mây tạnh, cô đã gặp Tiêu Sở Nhung còn nhỏ và… người đàn ông kia.
Tiêu Sở Nhung năm tuổi là một cục bông trắng trẻo mềm mại, run run đưa bàn tay nhỏ chạm vào mặt cô, dè dặt hỏi: “Mẹ đã về rồi sao?”
Trương Uyển Như không thể nào tưởng tượng được, sau này đứa trẻ trước mắt sẽ trở thành phản diện chỉ cần cười nhạt cũng đủ khiến người khác sợ hãi đến rụng tim.
Khi còn nhỏ, cậu đáng yêu đến thế này cơ mà.
Nghĩ đến tương lai đầy tội lỗi và bi ai của cậu, cô vừa đau lòng vừa hối hận.
Cô nắm lấy bàn tay nhỏ bé, lần đầu tiên mỉm cười với cậu: “Ừ, mẹ về rồi.”
Trương Uyển Như và Tiêu Bỉnh Văn có quen biết nhưng không thân. Nếu không vì tai nạn năm đó, cả đời này họ cũng chẳng có liên quan gì đến nhau.
Chính vì tai nạn ấy mà cô mang thai con của Tiêu Bỉnh Văn. Nhưng giữa họ không có tình cảm nên sau khi sinh con, cô quyết đoán rời đi, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với hai cha con.
Hiện giờ người đàn ông ấy đang ngồi đối diện cô, vừa rồi cô đã nói ra ý định muốn quay về sống cùng họ.
Ngón tay thon dài của Tiêu Bỉnh Văn xoay nhẹ ly trà, ánh mắt không biểu cảm đặt lên người cô. Dù không mạnh mẽ nhưng khí chất ung dung tự tại của anh lại mang theo áp lực vô hình, khiến cô căng thẳng đến mức mồ hôi tay túa ra, váy cũng bị cô vô thức nắm chặt.
Tưởng rằng anh sẽ từ chối, không ngờ anh lại khẽ nhếch khóe môi, nhẹ nhàng buông một câu: “Được thôi.”
Anh thật sự đồng ý rồi.
Trương Uyển Như âm thầm thở phào, cơ thể cứng nhắc khi đối diện với người đàn ông ấy cũng dần thả lỏng.
Nhưng cô không biết rằng, tuy bên ngoài người đàn ông ấy bình tĩnh uống trà, bàn tay giấu dưới bàn đã siết chặt đến nổi đầy gân xanh vì đang kiềm chế cảm xúc.
Bối cảnh thập niên 90
Ngọt ngào, sủng, nữ chính chủ động thay đổi vận mệnh