MINH NGỌC DAO 
Lịch đăng:
Thứ 3, thứ 5, thứ 7
Độ dài: 91
Lượt xem: 715
Giới thiệu
[Thái tử điện hạ x Nữ giả nam trang vào triều làm quan]
Trong lòng thái tử điện hạ tôn quý từ lâu đã sớm có một người.
Chỉ tiếc rằng người kia lại chưa từng hay biết.
💦 Giới thiệu:
Thái tử lên ngôi, Thủ phụ thất thế, Dung Tuyền là phe cánh của gian tướng nên bị liên lụy vào ngục.
Nàng giả nam làm quan trong triều mấy năm, tuy rằng tiếng xấu đồn xa nhưng thật sự đã hưởng thụ mấy năm tháng vinh hoa, chỉ có thể tự an ủi chính mình rằng chết cũng không hối tiếc.
Ngờ đâu trong ngục tối tĩnh lặng, tân đế Kỳ Hàm lạnh lùng ban cho nàng hai con đường.
Một ly rượu độc, hoặc là vào cung làm phi tần.
Nàng kinh ngạc trong chớp mắt, sau đó không chút do dự mà chọn con đường thứ hai.
Nàng suýt chút nữa đã quên mình còn có một gương mặt có thể giữ mạng.
Tân đế ban ân cho nàng thân phận Tam tiểu thư phủ Ninh Viễn Bá, giam cầm nàng trong hậu cung.
Hắn vừa muốn nàng học cầm kỳ thư họa, thơ phú ca vịnh, vừa không thích nàng dùng tâm cơ thủ đoạn, lại vừa không thích nàng giao du với đồng liêu cũ.
Nàng tuân thủ làm theo, mỗi tháng đếm bổng lộc mà bệ hạ ban thưởng, vui vẻ cùng hắn diễn vở kịch tình yêu lý tưởng, biến mình thành dáng hình mà hoàng đế muốn.
Đến khi thanh mai trúc mã của đế vương, người được chọn cho vị trí hoàng hậu hồi kinh, Dung Tuyền đã tích cóp đủ tiền bạc, tự thấy mình nên rút lui khi công đã thành.
Một cuộc đào tẩu khiến hậu cung bỏ trống ba năm.
Tại nơi nào đó ở Giang Nam, phủ Thường Châu lại xuất hiện một vị quan tài giỏi, đề xuất cải cách chính sách thuế khóa của triều đình, được tri phủ vô cùng coi trọng.
Nhị lang quân nhà tri phủ ôn tồn thương lượng với vị công tử như ngọc ấy: “Người đến là khách quý, cô hãy ra gặp một lần đi.”
Dung Tuyền uể oải: “Mệt lắm.”
Nhị lang quân hiểu rõ tính tình nàng, đành bất lực: “Một trăm lượng bạc.”
“Thế thì cũng có chút thú vị.”
Trong sảnh ngoài, vào khoảnh khắc Dung Tuyền chạm mắt với vị khách quý kia trong lòng nàng chỉ có một ý niệm: “Có là một ngàn lượng bạc cũng không nên đến.”
Tri phủ vốn yêu quý người tài bèn có ý tiến cử: “Trường Cẩn, mau ra bái kiến với bệ hạ.”
Ánh mắt vị đế vương vi hành đến đây khó mà đoán được, chỉ thấy y gõ nhẹ lên mặt bàn, ám vệ liền bao vây phủ đệ kín như bưng.