
Tác giả:
Tích Hoà
Reviewer:
AI_Anh Đào
Designer:
AI_Song Thiện
Độ dài: 11
Tình trạng: Hoàn edit
Lượt xem: 112
“Tôi yêu em tựa định luật Moore, tăng gấp bội theo từng quãng thời gian, đến vô cùng vô tận.”
Gặp được Lâm Quỳ, là may mắn lớn nhất trong cuộc đời hai mươi mấy năm qua của Trình Đình.
…
Mọi chuyện bắt đầu kể từ ngày Trình Đình đến sửa điện tại căn hộ 301.
Trình Đình vốn là một kiến trúc sư hệ thống tài năng, sáng lập công ty riêng, được nhiều người gọi là “Đạo thần” với ánh mắt ngưỡng mộ và sùng bái. Thế nhưng hào quang đỉnh cao ấy không kéo dài mãi. Anh bị hãm hại, dồn ép đến đường cùng.
Trước sóng gió và phản bội, anh chọn cách buông tay đứa con tinh thần mà mình từng dốc cạn tâm huyết, rồi gạt bỏ danh xưng hào nhoáng để trở thành một thợ điện bình thường trong khu chung cư.
Một ngày nọ, chú Uông quản lý tòa nhà lại gọi điện giục giã, nhờ anh đến sửa cầu dao ở căn hộ 301. Lời dặn dò “đừng dọa chủ nhà” khiến Trình Đình có chút khó hiểu, cho đến khi cánh cửa ấy mở ra. Trước mắt anh là một cô gái có gương mặt mũm mĩm, mái tóc xù rối, đôi mắt vừa cảnh giác vừa dè dặt. Một người con gái kỳ lạ.
Lâm Quỳ - chủ nhân căn hộ ấy, là một cô gái mắc chứng sợ xã hội, khiến ban đầu anh rất khó để giao tiếp với cô. Anh xuất hiện thường xuyên hơn, nên cô cũng dần quen với sự hiện diện của anh thợ điện có khuôn mặt đẹp trai nhưng vẻ ngoài có đôi chút bặm trợn. Một người vì biến cố mà mất đi vị giác như Trình Đình, lại bị bánh ngọt và bánh quy nhỏ của Lâm Quỳ khiến anh cảm nhận lại được hương vị ngọt ngào sống động.
Song đồng thời, anh cũng biết được một vài câu chuyện về cô.
Hóa ra, người con gái mang ngoại hình trẻ con ấy, lại mang trong mình quá nhiều nỗi đau giấu kín.
Một cô gái trông có vẻ ngoan ngoãn đúng mực, nhưng sâu thẳm bên trong là một tâm hồn tuyệt vọng chẳng hề thiết tha với thế giới ngoài kia. Một cô gái đã quen với những trò đùa á c ý, cũng chẳng hề sợ hãi những điều tồi tệ sẽ xảy đến với mình.
Một cô gái dù đã trải qua những điều không tốt, nhưng vẫn sẵn lòng đối xử với người khác bằng thiện ý lớn nhất.
“Trên thế giới này không còn thứ gì khiến tôi lưu luyến nữa, chỉ là tôi nghĩ bà ngoại muốn nhìn thấy thế giới này thêm lần nữa nên tôi mới sống.”
Một câu nói như nhát dao khứa vào tim người nghe. Phải tuyệt vọng đến nhường nào, mới thốt ra được lời phó mặc như thế?
Thế nhưng, chính cô gái nhút nhát, sợ xã hội nặng ấy lại là người bất chấp tất cả để bênh vực anh. Tuy rằng cô gái ấy mang trong mình nỗi đau, song lại che chở và bảo vệ cho thương tổn của người khác. Có người nghi ngờ nhân cách của anh, có người hối hận vì đã từng ngưỡng mộ, anh rơi khỏi đỉnh cao, bị mọi người khinh miệt, nhưng cô lại chỉ quan tâm rằng ai đã ức hiếp anh.
“Trình Đình nói cậu ấy muốn ở lại đây, xin các anh hãy tôn trọng cậu ấy! Nếu các anh lo lắng cho cậu ấy thì hãy yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt, còn nếu các anh muốn lấy đi điều gì đó từ cậu ấy, bao gồm những thứ không giới hạn không giới hạn ở niềm vui, ước mơ, tự do và sức khỏe, vậy thì tôi sẽ bảo vệ cậu ấy cho đến khi tôi rời đi.”
Một lời hứa vừa chân thành vừa đau đớn. Bởi “rời đi” trong lòng Lâm Quỳ vốn không chỉ là rời khỏi căn hộ nhỏ bé kia, mà là rời khỏi nhân gian, trở về bên bà ngoại nơi cõi khác. Cái chết với cô chẳng phải điều đáng sợ, mà như một sự giải thoát.
Nhưng cô lại chẳng ngờ rằng, kể từ khi có Trình Đình, trái tim mình dần loạn nhịp.
Anh đã trở thành lý do khiến cô hết lần này đến lần khác không thể nào rời đi.
Cô cứ ngỡ mình là linh hồn cô độc giữa nhân gian, rồi sẽ có một ngày cô đến gặp bà nơi suối vàng. Nhưng anh đến khiến tim cô loạn nhịp, chẳng biết rung động từ khi nào, khi phát hiện ra thì đã không thể kiểm soát được trái tim mình nữa.
Nếu Trình Đình đã ngỏ lời, vậy thì cô cũng không cần phải vòng vo do dự nữa, thử mở lòng sống phóng khoáng một lần xem sao.
Từ ngày có anh, những video nấu ăn và đời sống thường nhật của cô xuất hiện trở lại. Một cô gái từng luôn sẵn sàng kết thúc cuộc đời, giờ đây trở thành một mặt trời nhỏ lan tỏa năng lượng tích cực. Mỗi thước phim cô chia sẻ là một mảnh nắng, mỗi món ăn là một cách kể về niềm vui sống mới tìm lại.
Anh giúp cô nối lại sợi dây với thế giới, còn cô chính là ngọn hải đăng soi sáng hành trình anh đứng dậy từ đống tro tàn. Anh có thể từng rơi xuống vực thẳm, nhưng từ ánh mắt cô anh lại tìm thấy lý do để bước tiếp. Cô không bao giờ ngăn anh đuổi theo lý tưởng, không bao giờ kìm chân anh trước ước mơ.
Dù khoảng thời gian từng chia xa, khi hiểu lầm rằng mình trở thành hòn đá cản bước anh, cô gái nhỏ vẫn chọn ở lại nhân gian. Và may mắn thay, họ tìm lại nhau.
Cuối cùng, tình yêu ấy nở hoa, kết thành quả ngọt.
“Vào ngày công ty tự phát triển EDA lên sàn, phóng viên mảng công nghệ nhân thời cơ thuận lợi mạnh dạn hỏi Trình Đình về nửa kia bí ẩn của anh, ông lớn này cũng thỏa mãn lòng hiếu kì của mọi người: Vợ tôi có đôi tay khéo léo và trái tim thuần khiết nhất trên đời này.”
“Nhiều năm sau, Ngài Con viết bài văn đề tài “Bố em”: Bố em có đôi tay khéo léo nhất, trái tim thuần khiết nhất trần đời.”
Và như thế, câu chuyện “Xuân muộn” khép lại trong dư vị ngọt ngào, ấm áp. Một mối tình không bắt đầu từ rực rỡ của thanh xuân mà từ những vết thương, mất mát và cả tuyệt vọng. Nhưng chính vì thế, tình yêu ấy càng trở nên trân quý.
Cuộc đời của Lâm Quỳ và Trình Đình đã đi qua những ngày đông dài lạnh giá, tưởng rằng mình chẳng thể tìm thấy nắng ấm. Nhưng rồi mùa xuân vẫn kịp đến, dù muộn màng. Xuân muộn, nhưng là xuân đẹp nhất, xuân của những trái tim đã từng chạm đáy tuyệt vọng, nay được hồi sinh nhờ tình yêu.
Chuyện tình của họ đã có được một cái kết viên mãn, đong đầy hạnh phúc.
____
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: L’amante
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved