logo
REVIEW>> TRI ĐÔNG
tri-dong
Tìm truyện

TRI ĐÔNG

Tác giả:

Ngải Ngư

Reviewer:

AI_Anh Đào

Designer:

AI_Bích Sơn

Độ dài: 66

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 118

Thầm yêu một người, chính là khi mình lặng lẽ thích người nhưng người lại chẳng hề hay biết.

Như tình yêu của Trình Tri dành cho Trần Chu Lương cũng vậy, một tình yêu đơn phương thầm lặng nhưng lại âm ỉ kéo dài suốt tận mười năm.

Song cô lại chẳng có đủ can đảm để thổ lộ, không dám phá vỡ đi tình bạn chí cốt cả hai đã duy trì suốt từ thời tấm bé đến tận bây giờ. Nên suốt bao năm cô giấu trái tim mình trong nụ cười, trong những câu đùa bâng quơ, trong những buổi đi chơi tưởng chừng vô tư.

Đến tận khi tốt nghiệp Đại học, điều dũng cảm nhất mà cô đã làm đó chính là thốt ra một câu nói nửa đùa nửa thật: “Trần Chu Lương, nếu đến năm ba mươi tuổi, cả hai chúng ta vẫn còn độc thân thì cậu lấy tớ nhé?”

Và cậu đáp lại cô rằng: “Được thôi.”

Thế nhưng đến năm hai bảy tuổi, cô nhận ra một điều rằng Trần Chu Lương dường như thật sự chẳng hề quan tâm đến mình.

Đó là khi cậu hiểu lầm cô có người mình thương và nói lời chúc phúc, hay khi cô rủ cậu đi xem phim, cố ý chọn bộ phim thể loại mà cậu yêu thích, nhưng cậu lại ngủ gục trong khi đang xem phim cùng cô.

Những điều nhỏ nhặt ấy cứ chồng chất lên nhau từng chút một, Trần Chu Lương đã khiến cô đi từ thất vọng này đến thất vọng khác, khiến cho lòng cô dần nguội lạnh.

Cuối cùng cô lựa chọn buông tay, không muốn, mà cũng chẳng còn chút sức lực nào để thích cậu nữa.

Sau khi buông bỏ Trần Chu Lương, Trình Tri thấy lòng mình nhẹ nhõm, mối tình đơn phương đậm sâu ấy thật sự đã kết thúc, chẳng để lại cho cô một chút vương vấn gì.

Nhưng trong quá trình đó, cô chợt nhận ra rằng, hình như tình yêu trong cô không hề mất đi. Nó chỉ lặng lẽ chuyển hình, như một mầm cây tìm được mảnh đất khác để đâm chồi nảy nở.

Và người khiến mầm yêu trong cô mọc lên lần nữa chính là Lâm Đông Tự, người đàn ông bị bệnh ung thư giai đoạn cuối mà cô đã cùng đồng hành trong suốt khoảng thời gian ngắn ngủi vừa qua.

Lần đầu gặp anh ở chùa Hợp Đàm, dáng vẻ và mái tóc của anh khiến cô tưởng rằng anh là một sư thầy. Vì ý tưởng của kịch bản sắp tới mà cô đã đăng ký làm tình nguyện viên cho Hiệp hội ung thư Hạo Thường, mà “cậm ấm” Lâm Đông Tự lại chính là bệnh nhân mà Trình Tri phụ trách.

Nếu có một điều ước, có lẽ cô sẽ ước gì mình gặp được anh sớm hơn, vì thật sự chưa từng có một người nào ăn ý với cô ngay từ lần gặp đầu tiên như Lâm Đông Tự.

Ngoài độ hợp rơ của hai người, cô còn yêu thích sự trưởng thành, lý trí, ôn hoà và dịu dàng của anh. Mỗi lần cô buồn vì Trần Chu Lương, người cô muốn tâm sự đầu tiên không ai khác ngoài Lâm Đông Tự.

Hoàn thành tâm nguyện của anh, cũng chính là lúc cô đang tự chữa lành cho chính mình.

Nhưng trớ trêu thay, khi cô nhận ra mình đã thích anh, thì cũng là lúc phải đối diện với sự thật phũ phàng rằng chỉ còn vài tháng nữa thôi cô sẽ mất anh mãi mãi.

Nếu trước đây cô có thể nhẹ nhõm nói với anh về cái c hết, khuyên anh đừng sợ hãi, thì bây giờ, cô lại không thể bình tĩnh như thế.

Cô muốn được ở bên anh, đồng hành cùng anh suốt những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời.

Và cũng muốn thổ lộ rằng, cô thực sự đã thích anh.

Sau một khoảng thời gian đấu tranh tâm lý, vào một ngày nọ Trình Tri đã mượn rượu tỏ tình, lấy hết can đảm để tỏ bày với Lâm Đông Tự.

Cô nói: “Anh hẹn hò với tôi đi, Lâm Đông Tự.”

Và cũng thành công khiến lòng anh tiến thoái lưỡng nan.

Lâm Đông Tự biết rằng mình yêu cô gái này. Mỗi một việc anh làm với cô, mỗi một ngày được ở bên cạnh cô, đối với anh đều là những thời khắc vô cùng quý giá.

Cô như ánh mặt trời nhỏ sưởi ấm trái tim anh đang nguội lạnh, sự lạc quan tích cực của cô đã vực dậy tinh thần anh từ nơi hố sâu thăm thẳm. Nhờ có Trình Tri bên cạnh, anh đều mong chờ đến ngày mai.

Thế nhưng ông trời cũng thật biết cách trêu người, lại mang cô đến bên anh vào lúc anh đã cận kề với cái c hết. Nếu không mắc phải căn bệnh quái ác này, chắc chắn anh sẽ theo đuổi cô không chút do dự. Nhưng, cuộc đời vốn không có hai chữ “nếu như”.

Trình Tri thích anh.

Anh cũng đem lòng yêu cô.

Song cả hai biết rõ, tình yêu ấy có thể kết thúc trước cả khi kịp bắt đầu.

Vậy, có cần thiết phải bắt đầu mối tình này không?

Anh đã từng nghĩ mình sẽ chẳng thể nào ở bên cô, vốn chỉ định lặng lẽ thích cô, đem tình cảm ấy chôn sâu vào trong lòng đến tận khi rời xa trần thế. Nhưng anh lại không ngờ cô cũng thích mình, và bản thân mình lại rất muốn đồng ý làm bạn trai của cô.

Sau những ngày dằn vặt, cuối cùng lý trí đành thua cuộc trước trái tim đang cháy bỏng.

“Nhưng vì yêu em, anh mới khao khát được sống lâu trăm tuổi.”

Anh thật sự rất sợ hoá trị, nhưng lại quyết định đi hoá trị để được nhìn cô gái anh thương nhiều hơn một chút.

Và rồi, phép màu đã thật sự xảy ra.

Kết quả chẩn đoán là nhầm lẫn, anh không bị ung thư.

Trời đất như vỡ òa. Cả anh và cô đều không tin nổi điều kỳ diệu này.

Từ chỗ tuyệt vọng, họ có thể nắm tay nhau thật lâu, được yêu, được sống, được hạnh phúc một cách trọn vẹn.

“Trình Tri.”

“Anh thích em.”

“Anh làm bạn trai của em được không?”

Trình Tri hai mắt đỏ hoe, chóp mũi ửng hồng. Những ngày chờ đợi câu trả lời của anh dài như thế kỷ, cuối cùng cô cũng nghe được điều mình khát khao nhất.

Cô vui vẻ nhẹ nhàng gật đầu, đáp: “Được.”

“Tri Đông” - cái tên như một mùa lạnh, nhưng lại ẩn trong nó hơi ấm của một cuộc gặp gỡ định mệnh. Ngải Ngư đã viết nên một câu chuyện tuy nhẹ nhàng nhưng chạm đến tận đáy tim người đọc.

Trình Tri là cô gái đã từng khờ dại chờ đợi một người chẳng biết trân trọng mình. Nhưng cô đã dũng cảm buông bỏ một mối tình thầm lặng, dũng cảm bước qua nỗi đau, mở rộng lòng mình để yêu thêm lần nữa, dù biết người đó đang mang trong mình án tử.

Còn Lâm Đông Tự, người tưởng như chỉ còn lại bóng tối, lại tìm thấy ánh sáng nơi cô gái anh thương, tìm thấy sự dũng cảm đương đầu với bệnh tật, chỉ để có thể bên cô thêm một chút nữa.

Truyện còn truyền tải thêm một thông điệp: “Có không giữ, mất đừng tìm”. Như cái kết đắng cay của Trần Chu Lương, nếu cậu để tâm thêm một chút, phải chăng đã không bỏ lỡ mất cô bạn Trình Tri?

Bởi đôi khi tình yêu cũng phải là đúng người, đúng thời điểm. Như Lâm Đông Tự và Trình Tri, chính sự dũng cảm của họ đã khiến họ không lạc mất nhau, mà cùng nhau đồng hành đến suốt quãng đời còn lại.

Nếu bạn đang tìm một bộ truyện nhẹ nhàng nhưng sâu lắng, ngọt ngào pha chút xíu vì đắng, thì tách cà phê “Tri đông” sẽ rất phù hợp để bạn nhâm nhi trong mùa đông sắp tới này.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Bé ngắm sao

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN