
Tác giả:
Mạc Kim Hồ Đào
Reviewer:
AI_Dã Quỳ
Designer:
AI_Nguyệt Bạch
Độ dài: 141
Tình trạng: Hoàn edit
Lượt xem: 91
Giới thiệu:
Vào một ngày nọ, Trương Uyển Như bỗng nhận ra rằng mình đang sống trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình. Trong truyện, cô chỉ là một nhân vật mờ nhạt, tồn tại như phông nền cho phản diện.
Phản diện Tiêu Sở Nhung, khi còn nhỏ bị mẹ ruồng bỏ, chịu đủ mọi sự chế giễu và khinh thường của những người xung quanh, dẫn đến việc tính cách cậu ta tự ti, khép kín, càng lớn tâm lý càng vặn vẹo.
Khi trưởng thành, cậu ta trở nên âm hiểm, tàn nhẫn, thủ đoạn đ ộc á c. Hễ ai chọc vào cậu ta đều phải chịu đựng sự trả thù khủng khiếp. Nhóm nhân vật chính trong truyện đã bị cậu ta hành hạ đến mức sống không bằng c hết.
Mà Trương Uyển Như chính là người mẹ đã ruồng bỏ Tiêu Sở Nhung khi cậu ta còn nhỏ.
Khi đọc được những mô tả về sự tàn nhẫn của Tiêu Sở Nhung trong truyện và những đau khổ mà cậu ta phải trải qua lúc trưởng thành, Trương Uyển Như toát mồ hôi lạnh. Cô không ngờ sự ra đi của mình lại ảnh hưởng nặng nề đến cậu ta như vậy.
Hiện tại là năm 1995, Tiêu Sở Nhung - kẻ phản diện đ ộc á c trong tương lai mới chỉ là một đứa trẻ năm tuổi. Để cứu vớt đứa trẻ ấy, cũng là để cứu lấy những người vô tội sẽ bị cậu ta hãm hại trong tương lai, Trương Uyển Như quyết định quay lại nơi mà cả đời cô không muốn đặt chân về lần nào nữa.
Cô vẫn nhớ rõ ngày hôm đó trời trong mây tạnh, cô đã gặp Tiêu Sở Nhung còn nhỏ và… người đàn ông kia.
Tiêu Sở Nhung năm tuổi là một cục bông trắng trẻo mềm mại, run run đưa bàn tay nhỏ chạm vào mặt cô, dè dặt hỏi: “Mẹ đã về rồi sao?”
Trương Uyển Như không thể nào tưởng tượng được, sau này đứa trẻ trước mắt sẽ trở thành phản diện chỉ cần cười nhạt cũng đủ khiến người khác sợ hãi đến rụng tim.
Khi còn nhỏ, cậu đáng yêu đến thế này cơ mà.
Nghĩ đến tương lai đầy tội lỗi và bi ai của cậu, cô vừa đau lòng vừa hối hận.
Cô nắm lấy bàn tay nhỏ bé, lần đầu tiên mỉm cười với cậu: “Ừ, mẹ về rồi.”
Trương Uyển Như và Tiêu Bỉnh Văn có quen biết nhưng không thân. Nếu không vì tai nạn năm đó, cả đời này họ cũng chẳng có liên quan gì đến nhau.
Chính vì tai nạn ấy mà cô mang thai con của Tiêu Bỉnh Văn. Nhưng giữa họ không có tình cảm nên sau khi sinh con, cô quyết đoán rời đi, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với hai cha con.
Hiện giờ người đàn ông ấy đang ngồi đối diện cô, vừa rồi cô đã nói ra ý định muốn quay về sống cùng họ.
Ngón tay thon dài của Tiêu Bỉnh Văn xoay nhẹ ly trà, ánh mắt không biểu cảm đặt lên người cô. Dù không mạnh mẽ nhưng khí chất ung dung tự tại của anh lại mang theo áp lực vô hình, khiến cô căng thẳng đến mức mồ hôi tay túa ra, váy cũng bị cô vô thức nắm chặt.
Tưởng rằng anh sẽ từ chối, không ngờ anh lại khẽ nhếch khóe môi, nhẹ nhàng buông một câu: “Được thôi.”
Anh thật sự đồng ý rồi.
Trương Uyển Như âm thầm thở phào, cơ thể cứng nhắc khi đối diện với người đàn ông ấy cũng dần thả lỏng.
Nhưng cô không biết rằng, tuy bên ngoài người đàn ông ấy bình tĩnh uống trà, bàn tay giấu dưới bàn đã siết chặt đến nổi đầy gân xanh vì đang kiềm chế cảm xúc.
***
Trương Uyển Như có một giấc mơ.
Trong mơ, Tiêu Sở Nhung đang đứng trước vành móng ngựa, mọi người xung quanh thi nhau chửi bới nguyền rủa cậu.
Nhưng Tiêu Sở Nhung chỉ bày ra một vẻ lạnh lùng mặc kệ tất cả, thậm chí khi tòa phán cậu phải chịu án t ử h ình, cậu vẫn cứ giữ nguyên vẻ điềm tĩnh như vậy. Giống như đối với cậu, c hết vốn chẳng phải việc gì to tát, thậm chí đó còn là điều cậu đã hằng mong mỏi từ rất lâu về trước.
“Bị cáo còn gì muốn nói nữa không?”
Tiêu Sở Nhung im lặng một lúc rồi nở nụ cười: “Nếu như có thể, tôi ước mình chưa từng được sinh ra.”
Không phải là ước mình chưa từng gặp một người nào đó, cũng không phải là ước mình đi đúng đường hay là biết ăn năn hối lỗi sớm hơn.
Mà là ước gì chưa từng được sinh ra.
Như thể sự tồn tại của cậu, đã là sai lầm lớn nhất trên đời này.
Trương Uyển Như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, cô bàng hoàng nhận ra mình chính là người mẹ ruột của nhân vật phản diện Tiêu Sở Nhung và phần lớn nguồn cơn mọi tội ác của cậu, đều là do cô mà ra.
Nói cho cùng thì mọi thứ đã sai ngay từ lúc bắt đầu. Tai nạn khiến cô gặp và xảy ra quan hệ với bố của Tiêu Sở Nhung là cơn ác mộng lớn nhất trong đời Trương Uyển Như và một loạt biến cố tiếp nối theo sau đó là bước ngoặt mà cả đời cô không thể nào quên.
Sau khi mang thai Tiêu Sở Nhung, cô buộc phải nghỉ học, buộc phải bỏ dở ước mơ đi học đại học, buộc phải giữ đứa bé lại do điều kiện sức khỏe không cho phép cô phá bỏ. Cuối cùng, để chấm dứt chuỗi ngày ấy, Trương Uyển Như đã lựa chọn để con lại cho người kia rồi bỏ chạy đến một nơi khác, hoàn toàn cắt đứt mọi quan hệ với Liễu Thành.
Còn bây giờ, cô lại muốn thay đổi cuộc đời của Tiêu Sở Nhung, vì thế nên đã lựa chọn quay trở lại nơi cũ, tìm đến Tiêu Bỉnh Văn và nói rằng mình muốn cùng anh chăm sóc con trai.
Cô nghĩ vụ việc năm đó là một tai nạn, nhưng Tiêu Sở Nhung lại vô tội. Cô đã sinh cậu ra thì cũng nên có trách nhiệm chăm sóc và nuôi dạy cậu cho tử tế, chờ khi cậu trưởng thành rồi thì hẵng rời đi cũng chưa muộn.
Trương Uyển Như mang suy nghĩ đó trở lại Liễu Thành, thẳng thắn đối mặt với nhà họ Tiêu và Tiêu Sở Nhung. Nhìn cục bột năm tuổi mở to đôi mắt nhìn mình, cô lại không khỏi thấy đau lòng.
Tiêu Sở Nhung rất đáng yêu, không những đáng yêu mà còn ngoan ngoãn hiểu chuyện, mới chỉ năm tuổi mà đã biết nhìn sắc mặt người khác, lúc tủi thân cũng chỉ biết nấp trong góc ngưỡng mộ nhìn người khác được mẹ cưng chiều.
Tuy cậu còn có bố, nhưng dù sao Tiêu Bỉnh Văn cũng là ông chủ của một doanh nghiệp lớn nên bận rộn tối ngày, hơn nữa lại là đàn ông, không thể thấu hiểu hay dịu dàng như một người mẹ, sau này khi tâm lý của cậu bắt đầu vặn vẹo thì lại càng chẳng có thời gian để ở bên cạnh.
Trương Uyển Như đã tình nguyện quay về để lấp đầy lỗ hổng đó. Vì là lần đầu làm mẹ nên khó tránh khỏi có hơi lúng túng, may mà Tiêu Sở Nhung rất chịu hợp tác.
Thậm chí cả tình yêu mà cậu dành cho mẹ mình, còn lớn hơn cô nghĩ rất nhiều.
Trương Uyển Như chợt nghĩ, có lẽ cuộc sống mà trước kia cô vẫn luôn muốn trốn tránh ấy, hình như cũng không đến nỗi nào.
***
Nếu xét theo vai vế thì Trương Uyển Như nên gọi Tiêu Bỉnh Văn là cậu út mới đúng. Mẹ kế của cô có quan hệ dây mơ rễ má với nhà họ Tiêu, mà cô thì ghét mẹ kế, thành thử lại ghét lây sang cả anh.
Trong ký ức của Trương Uyển Như, lần đầu tiên cô gặp Tiêu Bỉnh Văn là trong một bữa tiệc năm mười bảy tuổi, mẹ kế gọi cô sang chào hỏi anh. Khi ấy Tiêu Bỉnh Văn đã xuất ngũ và quay về xây dựng sự nghiệp, tuy khí chất phong độ và vẻ ngoài đẹp trai miễn bàn nhưng vẫn không thể khiến cô dùng ánh mắt thiện cảm để nhìn anh. Cô đối đáp hời hợt qua loa rồi lảng đi chỗ khác, trong lòng nghĩ không có lần sau đâu.
Nhưng lần sau gặp lại, cô lại bị bắt cóc rồi nhốt vào nhà kho. Không biết xui rủi thế nào mà Tiêu Bỉnh Văn cũng có mặt ở đó, hai người bị chuốc thuốc, rồi tai nạn đã xảy ra.
Sau đó, Trương Uyển Như lại càng căm ghét Tiêu Bỉnh Văn hơn. Trong thời gian dưỡng thai, anh đã đón cô đến nhà họ Tiêu, đã chăm sóc cô chu đáo, đã bảo vệ cô khỏi ánh mắt dị nghị của người trong nhà, vậy mà cô lại chưa bao giờ cho anh sắc mặt tốt. Sau khi sinh Tiểu Nhung, cô còn nói thẳng với anh rằng từ giờ về sau, tốt nhất là đừng nên gặp lại nhau nữa.
Trong giấc mơ của Trương Uyển Như, cô nhìn thấy Tiêu Bỉnh Văn của mấy mươi năm sau, khi anh và Tiêu Sở Nhung bị những nhân vật chính đánh bại, sản nghiệp trong tay bị người khác thâu tóm, sống vật vã lay lắt trong cô đơn suốt quãng đời còn lại.
Còn trong hiện thực của Trương Uyển Như, cô lại nhìn thấy một Tiêu Bỉnh Văn chỉ mới trạc ba mươi, là một người đàn ông rất kiên nhẫn và dịu dàng với cô, sẵn sàng giữ khoảng cách khi cô chưa đồng ý và ủng hộ hết thảy mọi quyết định của cô. Anh chống lưng cho Trương Uyển Như, bất chấp mọi đúng sai để bao che cho cô, giống hệt như khi cô còn ở nhà họ Tiêu dưỡng thai.
Những lỗ hổng mà gia đình không thể cho Trương Uyển Như, Tiêu Bỉnh Văn và Tiêu Sở Nhung đều có thể. Những khoảnh khắc hạnh phúc mà cô chưa bao giờ được cảm nhận, là cha con họ đã cùng nhau bù đắp lại tất cả.
Có thể xuất phát điểm của bọn họ chẳng được tốt đẹp gì, nhưng chính vụ tai nạn năm ấy đã trở thành cây cầu đưa Trương Uyển Như và Tiêu Bỉnh Văn lại gần với nhau. Cô bị chính gia đình mình vứt bỏ, anh lại lớn lên trong sự cô độc một mình. Và rồi, chính nó cũng đã mang Tiểu Nhung đến với họ, đã mang cô quay về bên anh, vượt qua mọi định kiến trong lòng để toàn tâm toàn ý ở bên anh và yêu thương Tiểu Nhung cả đời.
Có lẽ cô đã chẳng thể mong cầu được điều gì tuyệt vời hơn thế nữa.
____
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Mâm đa quả
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved