
Tác giả:
Phát Điện Cơ
Reviewer:
AI_Thủy Tiên
Designer:
AI_Nguyệt Bạch
Thể loại:
Cổ đại,
Cung đình hầu tước,
Hào môn thế gia,
Thiên kim thật giả,
Sạch,
Sủng Ngọt,
Thiên chi kiêu tử,
Thiên chi kiêu nữ,
Đoàn sủng,
Hài hước,
Chậm nhiệt,
Chữa lành,
Nhẹ nhàng,
HE
Độ dài: 94
Tình trạng: Hoàn edit
Lượt xem: 36
Dự Vương Bùi Thuyên đứng hàng thứ ba, là người mang dòng máu “chính thống” duy nhất còn sót lại của thiên hạ họ Bùi.
Rất lâu về trước, sau khi vị tiên đế hiền đức yêu dân như con băng hà, Nguyên Thái phi mới biết mình đã có mang Tiểu Bùi Thuyên được vài tháng, nhưng vì khi ấy thời cuộc rối ren, nếu công khai sự tồn tại của đứa bé này, bà sợ đứa con còn chưa chào đời của mình sẽ bị phe cánh các bên hãm hại, con sẽ không có cơ hội được đến thế gian này. Thế nên, bà chỉ đành dốc sức che giấu, mãi đến gần ngày dự sinh mới để lọt ra chút tiếng gió.
Khi ấy, có không ít người đã tặc lưỡi mà đoán rằng, đứa bé này có phúc được sinh ra trong nhà Đế vương, nhưng xui xẻo thay, nó lại xuất hiện chẳng đúng thời điểm, chỉ e là sẽ khó mà sống được đến thời niên thiếu. Nhưng mà, Tiểu Bùi Thuyên từng được người ta đoán là sẽ khó mà sống yên ổn đến thời niên thiếu, lại bình an vô sự mà đến với thế giới này, thậm chí là sau đó nó còn kiên cường vượt qua được bao lần ám toán để sống tiếp.
Ngày còn bé, Tiểu Bùi Thuyên rất đẹp, đẹp đến nỗi ai thấy thì cũng phải cảm thán rằng, trông Tiểu Dự Vương chẳng khác nào tiểu tiên đồng trong bức tranh Tết cả.
Nhưng Tiểu Bùi Thuyên lại lớn lên rất nhanh. Từ năm tám tuổi trở đi, sau khi vượt qua một vụ á m s át, chẳng còn có ai dám gọi Bùi Thuyên, Dự Vương đương triều, là “tiểu tiên đồng” như ngày trước nữa. Vì kể từ lúc ấy, chàng đã thật sự trưởng thành, tuy vẫn còn bóng hình “tiểu tiên đồng” ngày nào, nhưng giờ đây khí chất lạnh lùng xa cách của chàng đã át đi vẻ ngoài bụ bẫm của một đứa trẻ, khiến người ta không dám thật sự xem chàng là một đứa trẻ.
Vậy mà, đến năm mười tám tuổi, chàng lại một lần nữa nghe thấy mấy chữ “tiểu tiên đồng” này. Chỉ là, lần này người ta không còn dùng để nói về Tiểu Bùi Thuyên của năm xưa nữa, mà dùng để hồi tưởng về quá khứ của Nhị cô nương Tiết gia – người đã thất lạc khỏi gia đình suốt mười năm trời và nay đã trở về.
Nghe nói, trước kia Nhị cô nương Tiết gia cũng được người khác âu yếm gọi là “tiểu tiên đồng” như Bùi Thuyên. Còn bây giờ, khi nàng đã trở về, đã trưởng thành, người ta lại hình dung nàng như là “tiểu tiên nữ”.
Nghe nói, tuy đã trưởng thành, nhưng vẻ ngoài của nàng lại giống lúc bé đến lạ, chỉ khác là, giờ đây nàng còn xinh đẹp hơn xưa. Người ta đều đồn rằng, nàng đẹp đến độ ở đâu có nàng, ở đó lập tức trở nên bừng sáng rực rỡ.
Nghe nói, nàng có đôi mắt đẹp và sáng hơn cả sao trời, khiến ai nhìn vào cũng bất giác cảm nhận được trái tim ngây thơ thuần khiết của thiếu nữ này.
Từ trước đến nay Bùi Thuyên vốn chẳng bao giờ để tâm đến những chuyện như thế này. Nhưng chỉ vì trung tâm của câu chuyện là Nhị cô nương Tiết gia, người có hôn ước với chàng ngay từ thuở bé, nên chàng mới nghe được nhiều cái “nghe nói” đến thế.
Sự trở về đột ngột của nàng khiến Bùi Thuyên hoài nghi, khi ấy chàng đã nhếch môi, thầm nghĩ, có phải Tiết gia tuỳ tiện tìm “kẻ giả mạo” này ở đâu đó về chỉ vì muốn níu kéo quan hệ với phủ Dự Vương hay không? Nếu đúng là thế, chàng quyết sẽ không để phủ Vĩnh Quốc Công của Tiết gia được yên.
Khi ấy chàng chưa gặp nàng, cũng vì chưa gặp nên mới nghĩ như thế.
Đến khi gặp rồi, chàng chỉ thấy hối hận không thôi, chỉ muốn quay trở về quá khứ mà “tẩn” cho mình một trận.
“Thế gian có ngàn đóa hoa, chẳng qua chỉ là đỏ cam vàng lục luân phiên thay đổi, chẳng có gì khác biệt.
Duy chỉ có nàng không giống.”
…
Ngày mà “Nhị cô nương Tiết gia” trong lời kể của hạ nhân chính thức trở thành “Bình An” trong mắt, trong tim của Bùi Thuyên đến rất bất ngờ.
Nàng đột ngột xuất hiện, chẳng có chút rụt rè hay e sợ nào trước chàng, cứ thế mà ngang nhiên đi đến trước mặt chàng, thản nhiên ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện, rồi nói rằng nàng tới đây là vì muốn xem mặt chàng.
Có lẽ Bình An chính là nữ tử to gan nhất mà Bùi Thuyên từng gặp trong đời này của mình. Nàng như cánh chim tự do, vô tư xông vào thế giới của chàng, khuấy đảo thế giới vốn u tối tĩnh mịch của chàng, mang đến cho chàng hơi ấm và ánh sáng rộn ràng, rồi lại vô tư bay đi, trở về tổ chim ấm áp của mình.
“Con chim nhỏ ngốc nghếch này, bảo ngốc thì cũng biết đau, bảo thông minh thì lại bay loạn, dừng ở nơi không nên dừng.”
Bùi Thuyên cứ ngỡ rằng chàng là người đầu tiên, cũng là người duy nhất được ánh sáng nơi nàng chiếu soi, chàng cũng ngỡ rằng sự tốt đẹp ấy chỉ thuộc về một mình chàng.
Nhưng rồi, chàng vỡ lẽ, chàng nhận ra, vốn dĩ ánh sáng chưa bao giờ, cũng chẳng bao giờ thuộc về một người duy nhất.
“Nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh này, lòng chàng vẫn dâng lên một nỗi buồn âm ỉ khó tả.
Giống như… chàng không phải là người đầu tiên phát hiện ra một bảo vật quý giá. Bảo vật mà chàng để mắt đến, từ lâu đã là của người khác rồi.”
Hoá ra ánh sáng mà chàng từng cho rằng chỉ chiếu rọi đến một mình chàng, lại chiếu rọi đến những người khác, mà chàng chỉ là một trong số những người được ánh sáng ấm áp ấy chiếu đến. Hoá ra sự tốt đẹp mà chàng luôn gắng sức che giấu, cho rằng mình che giấu rất tốt, chỉ có mỗi mình mình nhìn thấy, những người khác cũng thấy được và chàng cũng chỉ là một trong số những người muốn “giấu” sự tốt đẹp ấy đi cho riêng mình.
Khi chưa gặp Tiểu Bình An, Dự Vương Bùi Thuyên cho rằng nàng cũng giống như bao nữ tử khác, chẳng đáng khiến chàng bận tâm. Nhưng mọi suy nghĩ, mọi suy đoán của chàng về nàng, về thân phận của nàng đã rầm rầm sụp đổ kể từ khoảnh khắc mà chàng gặp được nàng.
Có lẽ cũng chính từ lúc ấy, sự cố chấp và cả sự chiếm hữu đến điên cuồng trong chàng đã bén rễ, nảy mầm. Chỉ là, mãi cho đến khi nàng hoàn toàn trở thành một phần trong trái tim, chàng không thể bỏ qua cảm giác chiếm hữu đến điên cuồng kia, chính chàng mới nhận ra.
Bùi Thuyên không cho phép bất kỳ ai xen vào quan hệ giữa chàng và Bình An của chàng. Không chỉ mối quan hệ này, mối hôn ước này, mà cả nàng cũng vậy, đều thuộc về chàng, chỉ một mình chàng.
Cảm giác mong chờ bắt đầu nhen nhóm, như ngọn lửa cháy rực trong khu rừng sâu, khiến chàng thao thức mong chờ ngày nàng chính thức thuộc về chàng. Chàng mong chờ ngày ấy đến hơn bất kỳ ai, mong chờ ngày này hơn bất kỳ ngày nào khác trong đời.
“Đã bao lần chàng tự nhủ còn tám tháng, năm tháng, bốn tháng... như thể chàng có thể đợi được.
Nhưng nếu chàng thật sự không bận lòng, cớ sao chàng lại nhớ rõ từng tháng như thế? Trong tiềm thức, chàng luôn mong ngóng từng ngày, chỉ mong thời gian trôi nhanh hơn, thế nhưng thực tế lại trái ngược, đếm càng nhiều, ngày tháng lại càng dài.
Khi nào chàng mới có thể thật sự đưa nàng vào trong thế giới của riêng chàng đây?”
Ý niệm muốn giữ chặt nàng bên mình cứ mỗi lúc một lớn dần, khiến Bùi Thuyên càng lúc càng bất an mỗi khi nghĩ đến việc Tiểu Bình An vẫn chưa hoàn toàn là của mình. Chờ càng lâu, chàng càng tỉnh táo, càng tỉnh táo, chàng lại càng bất an.
Bùi Thuyên biết, chàng không chỉ đang chờ ngày mà nàng thật sự thuộc về chàng, mà chàng còn đang chờ đến ngày nàng chỉ thuộc về chàng, trong mắt trong tim chỉ chứa bóng hình chàng, như cái cách mà chàng đặt nàng trong lòng mình vậy.
“Bởi lẽ mỗi người đều có quỹ đạo riêng của mình, như những dòng chảy trong cơn hồng thủy, khi rơi vào mắt nàng, tất cả chỉ là một gợn sóng lặng lẽ giữa làn nước xanh biếc.
Thuận thì thuận, ngược thì ngược. Nàng chưa bao giờ cưỡng cầu.
Khóe môi Bùi Thuyên dần dần mím chặt. Nhưng chàng thì không giống nàng. Cả một đời này, chàng luôn cưỡng cầu.”
Nhưng dù là thuận theo hay cưỡng cầu, rốt cuộc cũng chỉ là hai mặt của cùng một chữ “‘duyên”. Chữ “duyên” kia, Bùi Thuyên không quan tâm đến chuyện là ai đã gieo xuống, chàng chỉ biết, một khi duyên này đã được gieo xuống, chàng sẽ không để nó đứt đoạn, sẽ không bao giờ buông tay.
Chàng không biết con đường phía trước sẽ ra sao, cũng không biết sẽ còn có bao nhiêu người xuất hiện trong cuộc đời của chàng và Tiểu Bình An. Nhưng chàng biết, vị trí bên cạnh Tiểu Bình An, vị trí trong trái tim nàng, vĩnh viễn chỉ thuộc về chàng.
“Ngày chỉ hôn… Là chuyện của mười ba năm trước. Khi đó, chàng bảy tuổi, Tiểu Bình An bốn tuổi.
Hoặc có lẽ, còn sớm hơn nữa, từ khi cái biệt hiệu tiểu tiên đồng cùng lúc thuộc về hai người họ, duyên phận này đã được định sẵn.”
____
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Hồ Đào - Team Allin
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved