Tác giả:
Sơn Hữu Gia Hủy
Reviewer:
AI_Nguyệt Quý
Designer:
AI_Trường Xuân
Thể loại:
Hiện đại,
Hào môn thế gia,
Nghiệp giới tinh anh,
Y học - Bác sĩ,
Sủng Ngọt,
Chữa lành,
Thiên chi kiêu tử,
Nhẹ nhàng,
HE
Độ dài: 88
Tình trạng: Hoàn convert
Lượt xem: 106
Có những câu chuyện tình yêu không bắt đầu từ sự va chạm mãnh liệt hay biến cố dữ dội, mà lặng lẽ nảy mầm từ những khoảnh khắc bình thường nhất của cuộc sống. “Thanh Chi” chính là một câu chuyện như thế: giản dị, trong trẻo, ấm áp, nhưng lại có sức mạnh lay động người đọc bằng sự chân thành và kiên nhẫn.
Tác giả xây dựng nên tình yêu giữa Thầm Gia Thụ và Tống Thanh Chi như một hành trình chữa lành, nơi hai con người khác biệt gặp gỡ, chạm vào nỗi sợ, rồi từ từ học cách tin tưởng và mở lòng.
Thầm Gia Thụ là một bác sĩ trẻ tuổi, điềm tĩnh, trầm lặng, mang dáng dấp của một người đàn ông trưởng thành, giàu trách nhiệm. Trong công việc, anh nghiêm khắc và chuẩn mực; trong tình cảm, anh dịu dàng và bền bỉ.
Cuộc đời của anh vốn đều đặn như chiếc kim đồng hồ, cho đến khi một ngày, chứng mất ngủ khiến anh vô tình tìm đến một kênh phát nhạc có tên “Thời gian của Thanh Chi”. Từ đó, giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp của một cô gái xa lạ trở thành liều thuốc ru anh vào giấc ngủ.
“Chỉ khi gối đầu lên giọng nói ấy, anh mới có thể ngủ được; xa một ngày thôi cũng đã cảm thấy không yên.”
Từ một thói quen nhỏ bé, dần dà, anh nhận ra bản thân đã bị ràng buộc bởi giọng nói và sự hiện diện của người con gái ấy.
Người con gái ấy chính là Tống Thanh Chi – chủ nhân của kênh “Thời gian của Thanh Chi.” Khác với sự vững vàng của Thầm Gia Thụ, Tống Thanh Chi mang trong mình những vết thương tuổi thơ. Mồ côi cha mẹ từ sớm, cô được bà nội nuôi dưỡng, lớn lên trong thiếu thốn tình thương.
Cái tên “Thanh Chi” mà bà đặt, mang theo hy vọng. cô là “Nhành non rồi sẽ theo thời gian mà trở nên cứng cáp, thành cành cây vươn cao, bà mong cháu sẽ mạnh mẽ.”
Và quả thật, Thanh Chi đã trở thành một người phụ nữ độc lập, tự tin, bản lĩnh. Cô xây dựng một kênh chia sẻ cuộc sống thôn quê, nấu ăn, du lịch, và trở thành một gương mặt có ảnh hưởng trong cộng đồng mạng. Nhưng bên ngoài vẻ rắn rỏi ấy, trong lòng cô lại chất chứa một nỗi sợ rất thật: nỗi sợ về sự gắn bó dài lâu. Cô từng thú nhận: “Cô vốn không tin vào cái gọi là một đời, thậm chí còn có chút sợ hãi.”
Hai con người ấy gặp nhau không phải trong không gian ảo, mà trong thực tại rất đời thường. Một buổi khám bệnh, Tống Thanh Chi xuất hiện với tư cách bệnh nhân, còn Thầm Gia Thụ là bác sĩ. Ngay lập tức, anh nhận ra cô chính là giọng nói quen thuộc đã đồng hành cùng mình bao đêm. Nhưng thay vì biểu lộ quá nhiều cảm xúc, Thầm Gia Thụ chỉ bình thản đối xử như mọi bệnh nhân khác, rồi lặng lẽ quan tâm. Chính sự bình thản ấy lại trở thành sức hút đặc biệt trong mắt Tống Thanh Chi. Không có sự vồ vập, không có màn kịch tính, chỉ có sự nhẫn nại và chân thật.
Tình cảm giữa họ được xây dựng từ những chi tiết nhỏ bé. Anh nhắc cô ăn uống đúng giờ, hạn chế cà phê, uống thuốc đầy đủ; cô thì đáp lại bằng những món ăn tự tay nấu, những món quà quê giản dị. Họ trao nhau không phải những lời hứa hẹn hoa mỹ, mà là sự chăm sóc cụ thể trong từng hành động. Một kiểu tình yêu đời thường, âm thầm nhưng bền chặt.
Khi Thầm Gia Thụ lấy hết can đảm thổ lộ tình cảm, Tống Thanh Chi chưa đủ dũng khí để đáp lại. Sự nghi ngại khiến cô bày ra một trò chơi nửa đùa nửa thật: “Anh tích đủ mười bông hoa đỏ, em sẽ đồng ý làm bạn gái anh.” Với cô, đây là cách để kéo dài thời gian, để thử thách lòng kiên nhẫn của đối phương; còn với anh, đó là một mục tiêu để kiên trì theo đuổi. Và thế là, hành trình “tích điểm tình yêu” bắt đầu.
Trên con đường ấy, có vô số khoảnh khắc ngọt ngào. Một lần, Gia Thụ chuẩn bị quà sinh nhật cho Thanh Chi: hoa hồng, gấu bông, và đặc biệt là một bức tượng gỗ do chính tay anh khắc, tái hiện dáng vẻ cô khi ngắm bình minh trên biển. Anh nhớ như in ánh mắt lấp lánh của cô lúc ấy, để rồi khắc ghi hình ảnh đó bằng cả tâm tư.
“Anh sẽ mãi nhớ, người con gái ngắm mặt trời nhô lên khỏi mặt biển, ánh mắt rực sáng bởi sự kinh ngạc và niềm hân hoan ấy.”
Đó không chỉ là món quà, mà còn là minh chứng cho sự chân thành cho việc anh luôn lưu giữ hình ảnh đẹp nhất của cô trong tim.
Một điểm đáng quý nữa là gia đình của Thầm Gia Thụ. Họ ấm áp, chan hòa, tiếp nhận Tống Thanh Chi một cách tự nhiên như người thân. Trong những bữa cơm gia đình, cô tìm thấy sự bình yên mà tuổi thơ từng thiếu vắng. Chính hơi ấm ấy dần xua tan sự nghi ngại trong lòng cô, khiến cô tin rằng có một nơi, một người, có thể cùng mình đi hết con đường dài.
Dĩ nhiên, hành trình ấy không thiếu day dứt. Tống Thanh Chi nhiều lần giấu cảm xúc sau nụ cười, nhiều lần tránh né những lời hứa “cả đời”. Nhưng Thầm Gia Thụ, bằng sự kiên nhẫn, bằng tình cảm lặng lẽ mà sâu sắc, đã xoa dịu nỗi sợ ấy. Anh không hối thúc, không đòi hỏi, chỉ lặng lẽ chứng minh. Một câu nói của anh như lời khẳng định giản dị nhưng đầy sức nặng: “Sẽ không như vậy đâu, anh có thể nắm tay em cả đời.”
Và cuối cùng, khi những bông hoa đỏ đủ đầy, hay chính xác hơn, khi trái tim Tống Thanh Chi không còn chối bỏ nữa, cô đã mở lòng. Không có một lời tỏ tình kịch tính, không có cao trào nước mắt, chỉ có sự nhẹ nhàng, tự nhiên, như dòng sông sau bao quanh co cuối cùng cũng tìm thấy biển cả.
“Thanh Chi” không tìm cách gây ấn tượng bằng tình tiết bất ngờ hay mâu thuẫn gay gắt, mà chọn lối kể dịu dàng, chậm rãi. Câu chuyện tình yêu của Thầm Gia Thụ và Tống Thanh Chi giống như việc chăm một chậu cây: mỗi ngày tưới một chút nước, bón một chút phân, kiên nhẫn chờ đợi, để rồi đến một ngày, cành non xanh tươi ấy vươn lên mạnh mẽ.
“Cành non xanh tươi là phần đẹp nhất, tràn đầy sức sống của cây. Và Tống Thanh Chi chính là chiếc xương sườn mềm mại nhưng quan trọng nhất của Thầm Gia Thụ.”
Ở trong câu chuyện này, tình yêu không hoàn hảo. Nó có nỗi sợ, có sự nghi ngờ, có cả những tổn thương chưa thể nguôi ngoai. Nhưng chính sự không hoàn hảo ấy lại làm nên sức hấp dẫn. Bởi tình yêu chân thật không phải là sự khuất phục tuyệt đối, mà là sự đồng hành, là việc chấp nhận cả những khiếm khuyết và sẵn sàng kiên nhẫn cùng nhau vượt qua. Với Tống Thanh Chi, tình yêu là bài học mở lòng. Với Thầm Gia Thụ, tình yêu là hành trình chứng minh bằng hành động.
Đọc “Thanh Chi” người ta không chỉ thấy một câu chuyện ngọt ngào, mà còn thấy bóng dáng của chính mình: những lúc nghi ngờ, những lần sợ hãi, nhưng trong sâu thẳm vẫn luôn mong có một người ở đó, lặng lẽ kiên trì, nắm tay ta đi hết con đường. Và chính nhờ sự chân thành, kiên nhẫn, mà hai nhân vật đã tìm thấy nhau, để từ những tổn thương, họ dần trở thành bến bờ bình yên của nhau.
Tựa như âm thanh dịu dàng ru ngủ đêm dài, tình yêu của Tống Thanh Chi và Thầm Gia Thụ không phải là đốm lửa bùng cháy mãnh liệt, mà là ngọn đèn lặng lẽ cháy sáng trong gió, đủ để xua tan bóng tối và soi rọi hành trình phía trước. Đó là một bản tình ca của sự chữa lành, của niềm tin vào một đời một kiếp, và của sức mạnh đến từ hai trái tim cùng nhau tìm thấy ý nghĩa của hạnh phúc.
_____
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Nguyệt Quý
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved