logo
REVIEW>> TA VÀ PHU QUÂN TRỜI SINH MỘT CẶP
ta-va-phu-quan-troi-sinh-mot-cap
Tìm truyện

TA VÀ PHU QUÂN TRỜI SINH MỘT CẶP

Reviewer:

AI_Dã Quỳ

Designer:

AI_Anh Thảo

Độ dài: 64

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 241

Giới thiệu:

Thôi Lan Nhân thành hôn rồi.

Phu quân của nàng là trưởng công tử Tiêu Lâm vừa ôn nhu dịu dàng vừa tri thư đạt lý. Chỉ là bị khó gần, không hề thú vị chút nào. Nàng không biết tâm sự cùng ai, bèn viết loạn trong sổ nhật ký để giải khuây.

Điều kỳ lạ là, những điều nàng viết trong sổ đều thành sự thật. Thế là Lan Nhân ngày càng to gan hơn, bắt đầu viết linh tinh.

“Tay của chàng trắng ngần lại thon dài, nếu có thể sờ một cái thì thích biết mấy.”

“Eo của chàng vừa rắn chắc vừa thẳng tắp, nếu có thể ôm một cái thì tốt quá.”

Tuy những điều này chưa từng xảy ra, nhưng ánh mắt phu quân nhìn nàng càng ngày càng âm trầm đáng sợ, như thể muốn nuốt chửng nàng vậy.

Thôi Lan Nhân: ?

Tiêu Lâm là trưởng công tử Tiêu gia, tài đức vẹn toàn, luôn biết khắc chế bản thân.

Nghe nói Thôi Lan Nhân có người thương trong lòng, hắn cố gắng kiềm chế, chủ động tránh xa nàng.

Sau đó, hắn tình cờ thấy một cuốn sổ. Ban đầu nội dung rất bình thường, nhưng càng về sau lại càng kỳ quái, thậm chí có ngày nàng còn viết: “… Chàng kéo ta ra sau hòn giả sơn, ta muốn chạy nhưng bị giữ chặt, rồi chàng hung hăng hôn ta…”

Trong một yến tiệc nọ, có kẻ hóng chuyện đang chờ xem cảnh hai tình nhân cũ gặp lại.

Nhưng lại không thấy Thôi Lan Nhân đâu cả.

Có người thì thầm: “Hình như nàng ta biến mất sau hòn giả sơn rồi…”

***

Trước khi xuất giá, Thôi Lan Nhân thường hay nghe mọi người nói rằng, gả cho Tiêu Lâm là phúc phận mười tám đời tổ tông nhà nàng.

Tiêu Lâm xuất thân danh gia vọng tộc, được cả Kinh thành gọi một tiếng trưởng công tử, giữ chức quan lớn trong triều đình khi tuổi còn rất trẻ. Trong khi đó, Thôi gia đã sa sút từ lâu, nếu như không phải lúc trước có hôn ước thì không đến lượt Thôi Lan Nhân được gả cho hắn.

Hơn nữa, năm lên năm tuổi nàng còn từng lưu lạc ở bên ngoài, đến khi mười lăm tuổi mới được đón về nhà. Nàng không được học Nữ Giới, càng không thạo cầm kỳ thi họa, hoàn toàn chẳng xứng với Tiêu Lâm chút nào. Đã thế ở Thôi gia còn có Thôi đại nương vừa xinh đẹp vừa tinh thông tứ nghệ, nhưng cũng là vì hôn ước nên Thôi Lan Nhân mới thành thân với hắn.

Tiêu gia nổi tiếng nghiêm khắc, Thôi Lan Nhân lại nổi tiếng không có quy củ, chắc chắn trưởng công tử sẽ sớm chướng mắt rồi hòa ly với nàng.

Cả Kinh thành đều ngồi chờ xem trò cười của Thôi Lan Nhân.

Nhưng họ càng muốn vậy, nàng lại càng không để cho họ được như ý.

Tổ mẫu từng nói, nếu như không thể gả cho người trong lòng, vậy thì phải lấy người tốt nhất. Nàng đã may mắn có được vinh dự làm thê tử của Tiêu Lâm, có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời, tại sao lại phải yên lặng chờ đến ngày hắn chán ghét nàng chứ?

Vì thế, Thôi Lan Nhân không ngừng tìm cách thu hẹp lại khoảng cách giữa mình và phu quân. Hắn có việc về muộn, nàng có thể đến đưa cơm. Hắn phải quỳ từ đường chịu phạt, nàng có thể quỳ chung, hơn nữa lúc nào gặp mặt cũng vô cùng niềm nở ngọt ngào, Tiêu Lâm chắc cũng hiểu ra được chút gì đó rồi chứ nhỉ.

Nhưng nàng đã đánh giá quá thấp sự đầu gỗ của hắn. Mỹ nhân ở trong lòng vậy mà còn có thể nhẹ nhàng đẩy ra? Thôi Lan Nhân hoài nghi thật sự, nếu không phải nàng kỳ quái thì chính là hắn có vấn đề khó nói.

Trần mẫu cùng các nha hoàn răm rắp tuân theo quy củ của Tiêu gia, hoàn toàn không nghe nàng than thở. Nàng cũng không biết nói với ai, nên mới đành viết nhật ký để giải khuây nỗi buồn.

Tay của Tiêu Lâm, eo của Tiêu Lâm, cơ lưng của Tiêu Lâm, mặc dù cách nhiều lớp y phục vẫn khiến cho hai mắt Thôi Lan Nhân tỏa sáng. Nàng vốn không phải người hay ngượng ngùng khép kín, cảm thấy việc viết xuống như vậy không có gì xấu hổ, thậm chí còn cố ý để cho Tiêu Lâm đọc được tất cả.

Nhìn ánh mắt của hắn nhìn về phía mình ngày càng u ám, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy, thật thú vị.

***

Năm Long Hưng thứ mười ba, nước sông Doanh Thủy dâng cao khiến đê điều bị vỡ, nhấn chìm huyện Ly An, cũng khiến cho thành Bạch Mạnh vốn là nơi giao thương sầm uất cũng có nguy cơ ngập trong nước. Năm ấy Tiêu Lâm vừa tròn mười lăm tuổi, lập tức đưa ra ý tưởng phá núi mở đường để nước thoát ra ngoài, hy sinh mười mấy mạng người Tiêu gia, nhưng nhờ vậy mà những người còn lại mới được phong quang vô hạn như ngày hôm nay.

Hắn nho nhã lễ độ, được giáo dưỡng như một quân tử thực thụ, qua nhược quán được đích thân Hoàng đế ban cho tên tự Thần Ngọc, ban chức tam phẩm trong nội các triều đình.

Theo lý mà nói, người như Thôi Lan Nhân hoàn toàn không xứng để làm thê tử của hắn. Nhưng Tiêu Lâm trọng tình trọng nghĩa, thậm chí còn từ chối làm phò mã của công chúa để cưới nàng về phủ. Hắn nghe nói nàng đã sớm có người trong lòng nên không ép buộc nàng, quãng đời còn lại tôn trọng nhau như khách cũng đã không tệ rồi.

Có vẻ như Thôi Lan Nhân lại không muốn như vậy.

Nàng đến gần Tiêu Lâm, bày hết trò này đến trò khác để thu hút sự chú ý của hắn. Đôi lúc làm sai nên chột dạ làm nũng, đôi lúc lại bày ra bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng trong khi rõ ràng là lo muốn c hết.

Nàng lười học quy củ, cũng không chịu học hành để quản lý sổ sách trong phủ, mẫu thân vô cùng không hài lòng. Nàng nửa đêm lén đi ăn gà, còn hồn nhiên rủ hắn ăn chung. Nàng lớn tiếng cười đùa cùng nha hoàn, hoàn toàn không hợp với hình tượng thiếu phu nhân trong lòng mọi người.

Nhưng trưởng công tử vẫn không thể nói ra dù chỉ là nửa lời trách mắng với nàng.

Thôi Lan Nhân không phải là nữ tử đẹp nhất mà hắn từng gặp, chỉ là hôm thấy nàng diện váy màu đỏ đứng bên ngoài đợi mình, Tiêu Lâm đã bất giác thẫn thờ hồi lâu.

Tính tình của nàng tuy đầy rẫy khuyết điểm đó, nhưng không thể phủ nhận nàng rất biết cách tự tìm niềm vui cho chính mình, vui vẻ với những thứ giản đơn, hài lòng với những điều nhỏ nhặt.

Hắn nhìn thấy Thôi Lan Nhân cười với hạ nhân, trong lòng chợt nảy sinh một chút khó chịu. Hắn muốn nàng chỉ nhìn hắn, cười với hắn, vậy thì có phải nên nhốt nàng lại rồi đuổi người khác đi hết hay không?

Suy nghĩ này khiến Tiêu Lâm phải giật mình.

Là ai đã bảo tương kính như tân? Ai đã nói là sẽ tôn trọng nàng vì nàng có người thương trong lòng chứ?

Nhưng những suy nghĩ điên cuồng ấy cứ dập dờn mãi trong đầu hắn, từ lúc gieo mầm đã lặng lẽ đâm chồi, biến thành sợi dây leo quấn quanh trái tim hắn, lại hóa thành những giấc mộng ướt át cùng muôn vàn những ý nghĩ khác nhau trong màn đêm dài tĩnh lặng.

Hóa ra, vị quân tử như ngọc trong mắt thế nhân ấy cũng có một mặt bệnh hoạn như vậy. Giáo dưỡng không cho phép hắn biểu lộ ra ngoài, nhưng thứ cảm giác ấy cứ ngày một lớn lên, dần dà hắn cũng chẳng thể kìm nén được nữa.

Người người nói nàng không xứng với hắn, nhưng thực ra bản chất của hắn cũng chẳng đẹp đẽ gì cho cam. Hắn biết khó chịu, biết ghen tuông, không thể bao dung, càng không thể chấp nhận việc trong lòng nàng có người khác.

Thôi Lan Nhân tốt đẹp như thế, sao hắn có thể buông tay nàng chứ.

Nàng chẳng giống tiểu thư khuê các, là vì năm xưa đã từng thất lạc ở bên ngoài.

Trong khi những người khác của Thôi gia được sống trong cẩm y ngọc thực, nàng đã theo đoàn người tị nạn từ huyện Ly An xuôi đến Bạch Mạnh, vẫn nhân hậu đến mức không dám g iết một con thỏ, chỉ chật vật ăn củ dại rễ cây qua ngày. Nàng may mắn được Ôn gia cứu giúp, năm mười lăm tuổi được trở lại Kinh thành nhận tổ quy tông.

Nhưng nàng ở Thôi gia cũng không còn được cưng chiều như xưa nữa. Mẫu thân yêu quý nhất lại chướng mắt chán ghét nàng, chê bai nàng không hiểu quy củ, nếu như không phải còn hôn ước với Tiêu gia, có lẽ cuộc sống của Thôi Lan Nhân hiện tại sẽ rất khó khăn.

Thôi Lan Nhân có thể bỏ qua thành kiến mà đối tốt với tất cả mọi người, duy chỉ có Tiêu Lâm vẫn chật vật tìm kiếm vị trí của bản thân mình trong lòng nàng.

Vì trả thù cho Ôn gia, nàng không chút do dự muốn hòa ly với hắn. Vì mọi thứ trong kế hoạch, nàng có thể mạo hiểm cả tính mạng của mình. Còn hắn, đường đường là phu quân kết tóc của nàng, lại bị nàng thẳng thừng loại bỏ ra ngoài.

Nhưng thực ra Thôi Lan Nhân cũng có nỗi khổ của riêng mình.

Nàng phải trả thù cho Ôn gia, muốn hòa ly là vì sợ sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng trưởng công tử của hắn. Nàng cũng chỉ là con người bình thường, cũng luyến tiếc những ngày tháng đã qua, cũng nhớ hoài ánh mắt dịu dàng lại cháy bỏng khiến nàng luân hãm thật sâu ấy. Nàng biết mình vốn chẳng hiền lương thục đức được như các nữ tử khác, thật may vì hắn không ghét bỏ, lại còn hứa sẽ che chở cho nàng suốt một đời còn lại.

Thần Ngọc, đối với một người cứ lo được lo mất như ta, ngần ấy đã là quá đủ rồi.

Suy cho cùng, ta với chàng là trời sinh một cặp cơ mà, nếu như phụ đi ý trời thì tiếc lắm đấy.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Dã Quỳ

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN