logo
REVIEW>> SƠN CA KHÔNG VỀ
son-ca-khong-ve
Tìm truyện

SƠN CA KHÔNG VỀ

Độ dài: 40

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 25

Trong cái se lạnh của một buổi sáng sớm, khi những cơn gió heo may khẽ lùa qua từng con phố nhỏ, La Ninh bước vào phòng khám nha khoa với trái tim nặng trĩu. Cơn đau răng khôn dai dẳng như một lời nhắc nhở khắc nghiệt của thời gian, buộc cô phải đối mặt với nỗi sợ hãi của những chiếc ghế nha khoa lạnh lẽo và tiếng máy khoan vang vọng.

Nhưng, như một định mệnh được dệt nên từ những sợi tơ vô hình của số phận, chính tại nơi này, cô đã gặp lại Lý Dục An – người từng là ánh sáng rực rỡ trong những ngày thanh xuân, nay trở thành vị bác sĩ nha khoa với ánh mắt vẫn vẹn nguyên sự ấm áp.

“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng.” Câu ngạn ngữ ấy như một lời tiên tri, thì thầm rằng cuộc gặp gỡ này không phải ngẫu nhiên. Khi ánh mắt họ chạm nhau qua không gian chật hẹp của phòng khám, thời gian dường như ngừng trôi.

Lý Dục An nhận ra cô ngay tức khắc, nụ cười anh ánh lên như vầng trăng rằm giữa đêm đen, dịu dàng mà ám ảnh. Còn La Ninh, trái tim cô như bị bóp nghẹt bởi những cảm xúc hỗn độn một phần ngại ngùng, một phần sợ hãi khi phải đối diện với những ký ức mà cô đã cố chôn sâu trong lòng. Cô giả vờ không nhớ anh, để mặc chiếc mặt nạ lạnh lùng che giấu những rung động đang trỗi dậy.

Trong những năm tháng cấp ba, La Ninh và Lý Dục An từng là những mảnh ghép tưởng chừng không thể tách rời, nhưng lại chưa bao giờ thực sự thuộc về nhau. Họ đã từng cùng nhau bước qua những buổi chiều vàng rực, nơi ánh nắng len lỏi qua tán cây, chiếu lên những nụ cười trong trẻo. Những lần trò chuyện riêng tư bên góc lớp, những ánh mắt lén lút trao nhau trong giờ học, tất cả như những nốt nhạc dịu dàng trong bản tình ca chưa trọn vẹn.

Nhưng La Ninh với trái tim khép kín và áp lực từ gia đình, đã chọn rời xa quê hương sau kỳ thi đại học, để lại đằng sau một Lý Dục An với những câu hỏi không lời đáp. Bảy năm trôi qua, như một cơn gió thoảng, mang theo cả những kỷ niệm ngọt ngào lẫn nỗi đau của sự chia ly.

Lý Dục An dù mang trong lòng nỗi nhớ da diết, cũng không tìm cách níu giữ. Có lẽ, anh hiểu rằng tình yêu, như hoa quỳnh nở trong đêm, chỉ rực rỡ khi đúng thời điểm. Nhưng định mệnh, với sự sắp đặt tài tình, đã đưa họ trở lại với nhau, trong một khoảnh khắc không ai ngờ tới.

Sau cuộc gặp tại phòng khám, Lý Dục An không để thời gian tiếp tục trôi qua vô nghĩa. Anh bắt đầu hành trình chinh phục trái tim La Ninh bằng những cử chỉ nhỏ nhưng đầy ý nghĩa.

Một cây kem mát lạnh được anh mang đến để xoa dịu vết sưng sau ca nhổ răng, ánh mắt anh lấp lánh sự quan tâm khi đưa cô về nhà dưới ánh hoàng hôn đỏ rực. Rồi những bó hoa tươi thắm, những bức thư tay viết bằng nét chữ nghiêng nghiêng, chứa đựng những lời lẽ chân thành như dòng suối mát lành, chảy vào trái tim La Ninh, đánh thức những cảm xúc mà cô tưởng đã ngủ yên.

Mỗi bức thư của anh là một mảnh ghép ký ức, là lời thì thầm của quá khứ hòa quyện cùng hy vọng của tương lai. Từng câu chữ anh viết như những cánh hoa rơi nhẹ, chạm vào tâm hồn cô. Dù ban đầu La Ninh còn e dè, còn cố dựng lên bức tường vô hình để bảo vệ trái tim mình, dần dần không thể kháng cự trước sự chân thành ấy. Cô bắt đầu trả lời những bức thư, từng dòng chữ của cô như những giọt sương long lanh, phản chiếu ánh sáng từ trái tim đang dần mở ra.

Nhưng tình yêu, như một bài ca không thể thiếu những nốt trầm. Những cuộc gặp gỡ mập mờ lại như từng giọt nước tưới mát thân cây hy vọng len lói trong tim Lý Dục An, khiến anh sinh lòng ghen ghét khi thấy La Ninh gần gũi với người đàn ông khác.

Hình ảnh cô bên một người đàn ông khác như một mũi d ao vô hình, khẽ đ âm vào trái tim Lý Dục An. Dù không nói ra, ánh mắt anh khi gặp lại cô đã nhuốm màu bất an, như bầu trời trước cơn giông. Anh giận một phần vì cô có kẻ đón người đưa mà hờn mười phần vì anh chẳng có danh phận gì.

Cao trào của câu chuyện đến vào một đêm hát karaoke, nơi ánh đèn mờ ảo và những giai điệu tình ca trở thành cầu nối cho hai tâm hồn. Trước mặt bạn bè, Lý Dục An không ngần ngại gọi La Ninh là “bạn gái” của mình, giọng nói anh vang lên đầy kiêu hãnh, như muốn tuyên bố với cả thế giới rằng cô là ánh sáng duy nhất trong trái tim anh.

Anh chọn một bài tình ca, từng câu hát như được viết riêng cho cô, mỗi nốt nhạc là một lời tỏ tình không lời. La Ninh, ngồi trong góc phòng, cảm nhận trái tim mình rung lên theo từng giai điệu, như thể cả thế giới chỉ còn lại hai người.

***

La Ninh không phải người thông minh vượt trội, cũng không có sự tự tin bẩm sinh. Cô lớn lên trong bóng tối của những kỳ vọng khắc nghiệt từ gia đình, nơi bố mẹ cô, đặc biệt là bố cô, một giáo viên cổ hủ chịu ảnh hưởng từ ông nội, luôn nhấn mạnh "vạn ban giai hạ phẩm, duy hữu độc thư cao" (mọi thứ đều thấp kém, chỉ có đọc sách là cao quý).

Sự giáo dục nghiêm khắc này đã giam cầm tuổi trẻ của cô, khiến cô không có tiền tiêu vặt dư dả, không có những chuyến đi chơi cùng bạn bè và dần trở thành một học sinh sống khép kín, lặng lẽ bên lề đám đông.

Cô từng mơ mộng về một cuộc sống tự do ở thành phố phía Nam, nơi cô học đại học và thạc sĩ, nhưng áp lực từ gia đình đã kéo cô trở lại quê hương. La Ninh như một chú chim sơn ca bị giam trong lồng, mang vẻ ngoài dịu dàng, ngoan ngoãn, nhưng bên trong là một tâm hồn khao khát tự do, luôn giằng xé giữa mong muốn sống thật với bản thân và áp lực từ gia đình.

Nỗi đau của La Ninh là sự ngột ngạt của một tâm hồn bị kiểm soát. Cô lớn lên trong một gia đình nơi tình thương của ông bà chỉ dành cho con trai, còn cô, một cô gái thì bị xem là "thứ yếu". Điều này khắc sâu trong tâm trí cô, khiến cô luôn cảm thấy mình không đủ tốt, không đủ xứng đáng. Áp lực từ bố mẹ, với những lời trách móc mỗi khi cô bệnh hay thất bại trong kỳ thi biên chế, càng làm sâu sắc thêm cảm giác bất lực.

Cô sống với tâm thế như một người lữ khách lạc lối trong chính cuộc đời mình, không có bạn bè thân thiết, không có thú cưng để sẻ chia và ngay cả những chú cá bạc hay chậu sen đá cô chăm sóc cũng lần lượt c hết đi, một cảm giác bất lực trong chính việc nuôi dưỡng những điều cô yêu quý.

Sự trở về quê hương là một vết cắt sâu sắc. Cô từ bỏ cơ hội làm việc ở thành phố lớn, nơi cô từng được hít thở không khí tự do, để trở về một nơi đầy ký ức đau buồn và áp lực. Những buổi tụ họp gia đình, nơi cô bị so sánh, bị chất vấn về công việc và tình yêu, là những lưỡi d ao vô hình cắt vào lòng tự trọng của cô. Thậm chí, thói quen hút thuốc cũng là cách cô tìm kiếm một lối thoát tạm thời, nhưng lại càng làm nổi bật sự cô đơn và bất an của cô.

***

Lý Dục An là một bức tranh tương phản: bên ngoài là vẻ lịch lãm, tự tin, với nụ cười nhẹ nhàng và ánh mắt sắc sảo, nhưng bên trong là một trái tim đầy vết sẹo, luôn khao khát được yêu thương và thấu hiểu.

Anh là một bác sĩ nha khoa tài năng, được đồng nghiệp kính nể, nhưng đằng sau vẻ ngoài hoàn hảo là một chàng trai từng trải qua những tổn thương sâu sắc từ gia đình. Anh sống độc lập từ sớm, nuôi một chú vẹt tên Mạch Mạch như một người bạn, một cách để lấp đầy khoảng trống cô đơn trong cuộc sống.

Lý Dục An có sự tinh tế hiếm có, đặc biệt trong cách anh giao tiếp với phụ nữ. Anh biết cách giữ khoảng cách, nhưng đồng thời cũng khiến người đối diện cảm nhận được sự ấm áp. Tuy nhiên, anh không phải người dễ dàng mở lòng.

Sự kiêu ngạo và giọng điệu đôi khi mang chút mỉa mai là lớp vỏ bảo vệ, che giấu những tổn thương sâu kín. Anh nhớ rõ từng khoảnh khắc với La Ninh từ thời học sinh, từ ánh mắt cô trao anh trong lớp học đến những lần cô đứng ngoài cửa khi anh ốm. Những ký ức này, như những viên ngọc quý giá, được anh cất giữ trong tim, nhưng cũng là nguồn cơn cho nỗi đau khi cô đột ngột rời đi sau kỳ thi đại học, không để lại một lời.

Nỗi đau của Lý Dục An bắt nguồn từ sự cô đơn và cảm giác bị bỏ rơi. Mối quan hệ không hòa thuận với cha, người đã tái hôn sau khi mẹ anh qua đời, khiến anh sớm học cách sống tự lập. Anh chọn rời xa gia đình, sống một mình trong căn hộ lạnh lẽo, nơi chỉ có tiếng nói của Mạch Mạch làm bạn. Sự cô đơn này không chỉ là thực tế mà còn là một khoảng trống tinh thần, nơi anh không dễ dàng chia sẻ với bất kỳ ai.

Mối quan hệ với La Ninh thời học sinh, dù chưa bao giờ được định danh, là một điểm sáng hiếm hoi trong cuộc đời anh. Nhưng khi cô rời đi, cắt đứt mọi liên lạc, anh như bị bỏ lại trong bóng tối, mang theo nỗi tiếc nuối và những câu hỏi không lời đáp.

Bảy năm trôi qua, Lý Dục An sống như một dòng sông lặng lẽ, không sóng gió, không kỳ vọng. Anh tự nhận rằng những ngày tháng đó "như nước chảy, trôi qua không để lại dấu vết". Nhưng sự xuất hiện của La Ninh tại phòng khám đã đánh thức một phần tâm hồn anh, đồng thời khơi dậy nỗi đau cũ – nỗi sợ bị từ chối, bị lãng quên một lần nữa.

Sự ghen tuông khi thấy cô đi cùng Phương Tri Hứa, dù được che giấu bằng vẻ ngoài điềm tĩnh, là minh chứng cho sự bất an sâu sắc trong anh. Anh sợ mất cô, sợ rằng những ký ức đẹp đẽ của họ chỉ là ảo ảnh.

***

Nếu tình yêu của Lý Dục An đối với La Ninh giống như một cơn gió xuân, nhẹ nhàng nhưng kiên định, thổi tan lớp sương mù bao phủ tâm hồn cô, thì tình yêu của La Ninh đối với Lý Dục An là ánh sáng xuyên qua lớp băng giá bao quanh trái tim anh.

Cô, với sự dịu dàng và chân thành, đã giúp anh học cách bày tỏ cảm xúc một cách thẳng thắn hơn. Những bức thư tay anh viết, với những dòng chữ đầy chất thơ và hình ảnh chú vẹt Mạch Mạch ngộ nghĩnh, là cách anh mở lòng, để lộ phần mềm yếu nhất của mình. Khi cô đáp lại, dù chỉ là những dòng chữ ngắn ngủi hay một con dấu nhỏ trên thư, anh như tìm thấy một bến bờ để neo đậu.

Lý Dục An với sự tinh tế và kiên nhẫn, đã giúp La Ninh từng bước mở lòng. Những bức thư tay anh gửi, với những dòng chữ viết trên giấy học sinh đơn sơ, là những nhịp cầu nối liền quá khứ và hiện tại. Mỗi lá thư, mỗi bó hoa, mỗi hộp kẹo, đều như một lời nhắc nhở rằng cô xứng đáng được yêu thương, được trân trọng.

Anh không ép buộc cô, không vội vàng đòi hỏi, mà thay vào đó là sự đồng hành thầm lặng, như khi anh âm thầm mua kem để cô giảm sưng, hay khi anh hát một bài tình ca dành riêng cho cô trước đám đông. Những hành động này, dù nhỏ bé, đã giúp La Ninh dần thoát khỏi vỏ bọc của sự tự ti và sợ hãi.

Tình yêu của Lý Dục An không chỉ là sự lãng mạn, mà còn là một liều thuốc chữa lành. Anh giúp cô nhận ra rằng cô có quyền theo đuổi những gì mình yêu thích, dù là một bản nhạc của Liszt hay một giấc mơ tự do.

Khi cô vượt qua kỳ thi biên chế, khi cô dám đứng lên đối diện với những tổn thương tâm lý qua các buổi tư vấn, và khi cô viết "Xuân tín dĩ chí" (mùa xuân đến, lòng tin đã vững) trên dải lụa đỏ, La Ninh đã tìm thấy một phiên bản mạnh mẽ hơn của chính mình – một cô gái không còn bị giam cầm trong lồng kính, mà sẵn sàng dang cánh bay.

***

Tình yêu giữa La Ninh và Lý Dục An không chỉ là sự gặp gỡ của hai con người, mà còn là sự giao thoa của hai tâm hồn tổn thương, tìm thấy sự chữa lành trong nhau. Trong mắt Lý Dục An, La Ninh là chú chim sơn ca trở về, mang theo ánh sáng và hơi ấm, xua tan sự cô đơn và nỗi sợ bị lãng quên.

Tình yêu của họ, như bản nhạc Dạ Oanh (Le Rossignol) của Liszt, không chỉ là sự hòa quyện của những giai điệu, mà còn là sự hòa hợp của hai trái tim, chữa lành lẫn nhau để cùng cất cánh bay xa. Câu chuyện tình yêu của La Ninh và Lý Dục An là minh chứng cho sức mạnh của định mệnh.

Dù thời gian có trôi qua, dù những khoảng cách có chia lìa, tình yêu chân thành luôn tìm được đường trở về. Như ánh trăng vẫn sáng dù bị mây che, như hoa quỳnh vẫn nở dù chỉ trong một đêm, tình yêu của họ là một bài ca bất tận, vang vọng mãi trong trái tim những kẻ si tình.

_____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Nguyệt Quý

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN