logo
REVIEW>> SAU KHI HẠ CỔ NAM CHÍNH
sau-khi-ha-co-nam-chinh
Tìm truyện

SAU KHI HẠ CỔ NAM CHÍNH

Độ dài: 136

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 271

Giới thiệu:

Ngu Phi xuyên vào một cuốn tiểu thuyết sủng ngọt, trở thành nữ phụ pháo hôi bị x ử t ử ngay từ đầu truyện.

Theo nguyên tác, nguyên chủ là người đ ộc á c háo sắc, c ướp Thái tử là nam chính đang trọng thương về rồi giở trò c ưỡng b ức, nam chính thà c hết không theo, nguyên chủ giận dữ, sai người đánh g ãy chân hắn!

Đợi đến khi Thái tử nam chính hồi cung, tận mắt nhìn đương kim đế hậu đập nguyên chủ thành thịt vụn.

Lúc vừa xuyên đến, Ngu Phi nhìn nam chính đang nằm trên đất với đôi chân đã g ãy: “Ủa alo, có thực sự cần phải đúng thời điểm như thế này không?”

Để bảo toàn tính mạng, nàng tìm đến “đồng căn cổ”, cho nam chính uống. Nhưng cũng từ đó hai người không chỉ cùng chung số phận… mà còn phải thường xuyên cùng phòng.

Ngu Phi bất đắc dĩ trở thành cái gai trong mắt nữ chính và nữ phụ nguyên tác, còn trong mắt mọi người, nàng chính là “bảo bối” của Thái tử.

Về phần nam chính, hắn h ận nàng thấu xương, nhưng lại không thể rời xa nàng.

Đến một ngày, “đồng căn cổ” mất hiệu lực… mất hiệu lực rồi!!!

Nàng vội thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chuồn êm, nam chính lại đỏ mắt, một tay cầm dao, một tay ấn nàng xuống dưới thân…

Hắn hung dữ nói: “Thử đi xem, ta sẽ g iết nàng!”

Ngu Phi bị hôn đến không thở nổi: “???”

***

Mãi cho đến khi bị nam chính Cảnh Thương của cuốn tiểu thuyết cổ đại sủng ngọt “Đông Cung tiểu giai nhân” ôm chặt vào lòng, hôn thô bạo, hôn ngấu nghiến như muốn hoà nàng vào tận xương thịt mình, Ngu Phi mới bàng hoàng nhận ra, hoá ra, trong lúc chật vật tìm đường sống trong cõi c hết, nàng đã vô tình “bật công tắc”, “khởi động” thuộc tính “đ iên cuồng cố chấp yêu” của nam chính mất rồi!

Nàng không muốn khơi dậy cái thuộc tính đáng sợ này của nam chính, không muốn một chút nào cả! Vì mục tiêu ban đầu của Ngu Phi sau khi biết mình đã xuyên sách thật sự rất ngay thẳng, rất trong sáng, chỉ đơn giản là “sống sót” mà thôi. Vậy mà cuối cùng mọi chuyện lại thành ra như thế này đây…

Chuyện bắt đầu vào cái đêm mà nàng vừa “cày” xong quyển tiểu thuyết ngôn tình ba xu có bối cảnh cổ đại, tên là “Đông Cung tiểu giai nhân”. Sau khi “cày” trọn bộ tiểu thuyết, nàng mãn nguyện đánh một giấc thật dài và thật ngon, nhưng chẳng hiểu sao mà nàng lại ngủ say đến độ xuyên thẳng vào cuốn tiểu thuyết mà nàng vừa đọc xong.

Việc đột ngột xuyên vào một thế giới xa lạ, một thời đại xa lạ chẳng tồn tại trong sử sách cũng đã đủ để khiến cho bao trái tim mạnh mẽ phải run sợ rồi. Thế mà Ngu Phi lại còn phải đối diện với nguy cơ bị nam chính trong thế giới này “x ử t ử” bất kỳ lúc nào…

Vì nàng xuyên vào nhân vật Ngu Phi – đích nữ thương hộ đứng đầu một phương, cũng chính là vai nữ phụ đ ộc á c có lòng dạ khó lường, bị nam nữ chính “tiễn đi” sau vài ba chương đầu.

Sở dĩ nguyên chủ của thân thể này có ít “đất diễn” đến thế là vì, nàng ta thân là “cóc ghẻ” mà lại dám vọng tưởng “ăn thịt” “thiên nga” Thái tử cao quý của thế giới này.

Để chia cắt nam nữ chính đến với nhau, không việc á c nào mà nàng ta không làm, bởi vậy mà nàng ta không chỉ bị người đời c hê g hét, còn bị ông trời ghét bỏ, thẳng tay cho “biến mất” chỉ sau vài chương.

Ngu Phi cảm thấy chỉ số may mắn của bản thân cao cực kỳ, có thể là trên đời này chẳng có ai may mắn được như nàng.

Vì nàng xuyên sách vào đúng ngay lúc nguyên chủ vừa đánh g ãy chân nam chính sau khi giở trò “c ướp sắc” bất thành. Giờ đây, chân người ta đã g ãy, trí nhớ thì cũng đã mất. Tình tiết truyện tiếp theo sẽ là, nam chính hồi cung, khôi phục lại trí nhớ, hắn lẫn cha mẹ hắn h ận nàng đến thấu xương, cuối cùng là một nhà ba người cùng với nữ chính nguyên tác chứng kiến cảnh nàng đau đớn hóa thành “thịt vụn”, vĩnh viễn không còn cơ hội “quay đầu là bờ, học làm người tốt” nữa.

Người sợ c hết như Ngu Phi, chỉ mới nghĩ đến những tình tiết đó thôi mà người đã run lẩy bẩy không ngừng rồi. Nhưng cũng may mắn thay, những điều này đều chưa xảy đến, Ngu Phi vẫn còn cơ hội sống sót.

Nàng vô tình tìm đến được một thứ gọi là “đồng căn cổ”, là một đôi trùng cổ gồm một đực một cái, nam nữ tự nguyện dung nạp nó vào cơ thể của mình thì vận mệnh của họ sẽ bị ràng buộc lại với nhau, sẽ “sinh tử tương liên” – sống c hết cùng nhau.

Cảnh Thương là nam chính của thế giới này, chỉ cần buộc chặt vận mệnh của hai người vào lại với nhau, Ngu Phi nghĩ, đêm đêm nàng sẽ không cần phải lo lắng hãi hùng, rằng sẽ có ngày mình sẽ c hết “bất đắc kỳ tử” dưới đao kẻ khác.

Chỉ là, tuy bây giờ hắn đã mất trí nhớ, tạm thời chưa biết thân phận thật sự của bản thân, cũng không rõ mọi sự về “nàng”, nhưng hắn vẫn c hán g hét nàng, tránh nàng như tránh r ắn r ết, chỉ hận sao bản thân lại hít chung một bầu không khí với nàng.

Vốn dĩ việc hạ cổ trong tình hình này đã đủ khó nhằn rồi, thế mà hạ cổ thành công lại chỉ là bước tiến đầu tiên, muốn hai người thật sự bị buộc chặt lại một chỗ cùng với nhau, không thể tách rời, Ngu Phi còn phải “âm dương hòa hợp” cùng Cảnh Thương… Nói trắng ra là phải hoà làm một, phải “hợp hoan” cùng nam chính của thế giới này.

Nghĩ tới đây, Ngu Phi đã cảm thấy g hét cay g hét đắng. Nhưng rồi, vì sự sống còn của bản thân, nàng không thể không “ngậm bồ hòn làm ngọt”, từng bước vạch ra kế hoạch, từng bước dụ dỗ hắn, rồi lại chớp thời cơ hắn đánh mất cảnh giác mà hạ cổ hắn, quyến rũ hắn, cùng phòng với hắn.

Mọi chuyện diễn ra đúng như những gì nàng muốn, tính mạng cũng đã chẳng còn cheo leo bên bờ vực thẳm, bất kỳ ai cũng có thể giày xéo như cái thuở nàng mới xuyên vào đây nữa.

Cảnh Thương cũng lấy lại được trí nhớ giống như trong nguyên tác, hắn cũng phát hiện nàng lừa dối mình từ đầu tới cuối, cũng sinh lòng c hán g hét, nên nỗi h ận t hù với nàng.

Lẽ ra Ngu Phi nên vui khi mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, không chệch một ly, kế hoạch lại còn thành công rực rỡ mới phải, bây giờ chỉ cần chờ đến khi giải được tình cổ là nàng đã có thể rời đi, nhưng cớ sao nàng lại thấy lòng mình… đau đến thế này?

“Nàng từng trải qua rất nhiều mối tình chóng vánh, nhưng với Cảnh Thương, chắc chắn là mối tình dụng tâm nhất, cũng trả giá nhiều nhất.

Nàng tự thôi miên mình, thích hắn, đối xử tốt với hắn, muốn hắn… cho nên cuối cùng đã thành công lừa mình dối người bằng diễn xuất tinh xảo.

Nhưng tình cảm… giả mà hóa thật, thật mà hoá giả, thật giả lẫn lộn, khó lòng phân biệt…”

Cảnh Thương chưa từng gặp nữ nhân nào, không, phải là chưa từng gặp bất kỳ người nào như Ngu Phi.

Nàng xinh đẹp quyến rũ khó ai sánh bằng, nhưng lòng dạ lại đ ộc á c khó lường, con người kiêu căng ngạo mạn, hành sự tuỳ hứng, chẳng biết nhìn thời thế, không biết trời cao đất dày. Nhìn đâu cũng chỉ thấy, nàng tựa một đóa hoa phù dung Cẩm Lăng, tuy xinh đẹp lẳng lơ nhưng lại vô dụng, chẳng có ích lợi gì cho hắn và con đường chạm đến ngôi cửu ngũ chí tôn kia, nếu đưa nàng vào cung thì cũng chỉ tự chuốc lấy phiền phức cho bản thân mà thôi.

Lý trí thì chán ghét nàng, chỉ muốn cách nàng thật xa, nhưng cổ trùng trong người hắn thì lại gào thét buộc hắn muốn nàng, buộc hắn cùng phòng với nàng, rồi chẳng hay tự lúc nào mà nó đã quá quắt đến độ, buộc trái tim hắn phải đập lên loạn nhịp mỗi lúc thấy nàng.

Cái cảm giác h ận nàng nhưng lại không đành lòng h ận nàng, muốn nàng cách xa mình nhưng lại không thể xa nàng, muốn nàng biến mất nhưng lại không nỡ… cứ không ngừng tra tấn hắn, ngày cũng như đêm, khiến hắn bức bách đến nỗi, tưởng như nàng chỉ cần bước đến gần hắn thêm một bước nữa thôi, hắn sẽ thật sự sụp đổ bên bờ nhập ma.

Hắn đếm từng ngày giải được tình cổ trong người, để rồi, khi ngày ấy thật sự đến, trong lòng hắn chỉ còn lại một vùng đất hoang tàn trống vắng, trái tim trống rỗng như bị ai đó tàn nhẫn khoét đi mất một góc.

Nàng nói, nàng muốn rời đi. Nàng nói, nàng làm tất cả chỉ để được sống, tình cảm tưởng chừng như sâu đậm mà nàng dâng lên cho hắn thấy, chẳng qua chỉ đơn giản là “bước đệm” để nàng đạt được mục đích mà thôi. Nàng nói, tình cảm mà nàng dành cho hắn nhuốm nhiều phần bất đắc dĩ, ba phần thật lòng, ba phần giả dối, chẳng thuần khiết và đẹp đẽ như hắn từng vọng tưởng.

“Tất cả những gì gọi là quen biết, thấu hiểu, yêu thương… đều chỉ là chuỗi dối trá nối tiếp nhau.

Nàng như một thợ săn nắm chắc phần thắng trong tay, lạnh lùng nhìn hắn từng bước rơi vào cạm bẫy.”

Hắn nghĩ, lẽ ra hắn nên vui mừng khi cuối cùng giữa hắn và nàng đã hoàn toàn chấm dứt, chẳng còn bị cái thứ tình cổ c hết tiệt kia trói buộc nữa. Chẳng phải hắn từng cho rằng nàng chẳng quan trọng đến thế, đâu phải là thiếu nàng thì hắn sẽ không thể sống nổi hay sao? Vậy mà tại sao giờ đây hắn lại đau đớn khổ sở khi nàng thật sự quay gót rời đi?

Từ khi nào mà một vị Thái tử cao quý đứng trên vạn người như hắn lại mong mỏi đợi chờ một ánh mắt từ nàng? Hắn bây giờ có khác nào con chó, con mèo, lúc vui thì người ta đến cưng nựng vài cái, tuỳ tiện quăng cho chút ấm áp thương yêu, đến khi không vui thì tuỳ ý vứt bỏ, sống c hết mặc bay?

Hắn muốn nàng.

Hắn muốn nàng, không liên quan gì đến tình cổ ràng buộc, càng không liên quan gì đến lợi ích, chỉ đơn giản là hắn muốn nàng. Muốn nàng, là ham muốn thuần tuý, trần trụi nhất, là điểm đến sau cuối cho trái tim đã bất an bấy lâu vì thiếu vắng nàng.

Hắn không cần biết cuối cùng nàng đối với hắn có mấy phần thật lòng, mấy phần giả dối, càng không cần biết nàng đã từng yêu hắn hay chưa.

Hắn chỉ cần biết, hắn muốn nàng, cố chấp muốn nàng, muốn đến đ iên cuồng. Hắn chỉ cần nàng ở lại bên cạnh hắn, thiên trường địa cửu cùng hắn và đất trời.

Cả đời này của Cảnh Thương đều dành cho Ngu Phi, đến cả mạng hắn cũng nằm trong tay nàng,

Rốt cuộc là yêu hay không yêu, lẽ nào còn chưa có câu trả lời?

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Từ sao Hoả đến La Mã

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN