logo
REVIEW>> SAU KHI GẢ CHO PHU QUÂN ÁC ĐỘC
sau-khi-ga-cho-phu-quan-ac-doc
Tìm truyện

SAU KHI GẢ CHO PHU QUÂN ÁC ĐỘC

Tác giả:

Phù Sương

Độ dài: 98

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 469

“Choàng tỉnh sau giấc mộng, khoé mắt rưng rưng sầu

Tuyết cuốn theo gió lộng, tản mát rơi về đâu

Nếu mối duyên khó lòng vun vén, chỉ đành ngậm ngùi chia phôi

Dẫu thế gian có biết bao niềm vui, cảnh sắc muôn vẻ

Cũng chẳng bằng người trong trái tim ta

Vung bút gửi trọn tương tư vào khúc hát

Gió đêm phảng phất, ánh nến hắt hiu

Thoáng chốc, thời gian thấm thoát thoi đưa trong hồi ức

Không hỏi sớm chiều…” *

Thời tiết đầu xuân mang chớm lạnh còn sót lại của mùa đông, vương vấn đâu đây khắp đất trời. Hôm nay, Ôn Tuyết Dao đem theo nha hoàn đi viếng lễ chùa, đến khi trở về thì gặp cơn mưa nặng hạt bất chợt giăng giăng kéo đến.

Lúc này, tâm trạng của nàng cũng như hạt mưa đang rơi ngoài kia, có chút ẩm ướt, có chút mịt mờ, không phân rõ thực tại. Bởi vì, khi nàng nghỉ ngơi trong xe ngựa thì thiếp đi và mơ thấy một giấc mộng kỳ lạ.

Trước đây, trong một lần Ôn Tuyết Dao dạo phố thì tình cờ bắt gặp một kẻ bị bao người vây quanh giẫm đạp ức hiếp. Nàng thương tình nên cứu hắn một mạng, đem về phủ cho một chốn nương thân. Từ đó về sau, Nguyên Diệp trở thành kẻ thân cận bên cạnh Ôn Tuyết Dao.

Lúc nàng quay về cố hương Giang Nam của mẫu thân thì gặp phải đại nạn, cũng là hắn ra tay cứu nàng. Cứ thế, sau nhiều lần vô tình hoặc cố ý, trái tim nàng dường như xao động, những cảm xúc mỏng manh mang tên yêu thương bắt đầu ươm mầm.

Thế nhưng, Nguyên Diệp dù biết tấm lòng của Ôn Tuyết Dao dành cho mình, hắn vẫn trước sau như một, khắc chế không bộc lộ nửa phần tâm tư, chỉ coi nàng như chủ nhân mà thôi. Lúc gần lúc xa, lúc thân mật lúc lạnh nhạt, chi phối toàn bộ tình cảm của nàng.

Nhưng rồi biến cố lớn đã phá tan lớp rào kiên cố ấy. Trong lễ hội đua ngựa, Ôn Tuyết Dao bị người mưu hại mà rơi từ trên lưng ngựa xuống, lại suýt nữa bị mũi tên xé gió đâm vào ngực thì được Nguyên Diệp bất chấp tất cả dùng thân mình chắn lại giúp nàng. Hắn toàn thân đều là máu, đến hơi thở cũng thoi thóp nguy cấp. Khoảnh khắc đó, hắn dùng những lời nói cuối cùng để thổ lộ tình yêu với nàng.

Từ đây, một thoáng kinh sợ qua đi, Ôn Tuyết Dao trầm mê Nguyên Diệp không giữ lại chút gì. Vì hắn, nàng chống đối phụ thân huynh trưởng, từ chối hôn sự đã đính ước, một lòng hướng đến giấc mộng bên người thương.

Dân gian truyền tai nhau câu chuyện, tiểu thư con gái nhà Thừa tướng Ôn Tuyết Dao si mê một kẻ thấp hèn hạ tiện chăn ngựa Nguyên Diệp, không tiếc từ hôn với thế tử gia Ninh Quốc công phủ, nháo ra hàng loạt chê cười khinh bỉ khắp Thượng Kinh.

Thế nhưng, lúc ấy, nàng lại ngu ngốc vui vẻ chịu đựng, cho rằng những gì mình làm đều xứng đáng. Mà nàng đâu biết rằng, tương lai của nàng và toàn bộ Ôn phủ, sẽ bị huỷ diệt thảm khốc bởi vì mối tình sai lệch này.

Ngày thành hôn của Ôn Tuyết Dao và Nguyên Diệp là một ngày mùa đông, tuyết lớn tung bay khắp nơi. Chờ đợi nàng không phải chiêng trống vang trời, áo hoa đỏ rực, vạn dặm hồng trang, hân hoan nói cười mà là tin phụ thân c hết thảm nơi sa trường, huynh trưởng phạm trọng tội bị bắt vào lao tù, Ôn phủ trong một đêm cửa nát nhà tan.

Bởi vì, ngay từ ban đầu, đều là sự toan tính và cả một âm mưu đáng sợ của kẻ mang tên Nguyên Diệp. Hắn lợi dụng tình yêu của Ôn Tuyết Dao và sự trợ giúp của nàng, lấy lại được thân phận thật sự của mình. Có được danh phận đã đánh mất và quyền uy to lớn, hắn lúc này mới bắt đầu bộc lộ bản chất.

Khoảnh khắc ấy, Ôn Tuyết Dao nàng mới biết, Nguyên Diệp vốn là Thất hoàng tử lưu lạc nhân gian. Ngày hắn trở về với vị trí, cũng là ngày hắn huỷ hoại cuộc đời nàng tàn nhẫn. Không những thế, hắn còn cưới thứ muội Ôn Vân Sơ của nàng làm Vương phi.

Hoá ra, bọn họ vốn dĩ đã cấu kết với nhau, chờ đợi giây phút này. Mà hắn còn dung túng cho Ôn Vân Sơ huỷ đi dung nhan của nàng, giữa trời băng tuyết giá lạnh, ném nàng vào miếu hoang mặc kệ sống c hết.

Ôn Tuyết Dao tỉnh dậy sau những giấc mộng đan xen kéo dài đầy kinh hoàng, trái tim hoảng sợ không thôi. Dẫu cho nàng đã nhắc nhở bản thân rằng chỉ là mơ thì cũng không thể ngăn cản những đau đớn rét buốt nơi lồng ngực. Bởi vì nàng biết, hết thảy đều đang bắt đầu theo guồng quay của vận mệnh. Mà kết cục kia, quá đỗi bi thương biết nhường nào.

Ôn Tuyết Dao không thể chấp nhận mọi chuyện, càng không thể để cho những kẻ xấu xa kia được như ước nguyện. Cớ gì dùng sự lương thiện và tình yêu của nàng để xây đắp nên giấc mộng quyền lực cao sang của bọn họ kia chứ. Vậy nên, nàng sẽ đi từng bước, kiên trì lại dũng cảm, thay đổi tương lai và số phận của mình.

Nhất định, Ôn Tuyết Dao có thể làm được.

***

“Yêu người không lối về, tình này khó lòng hồi tưởng

Trèo non vượt bể chỉ vì có thể thấu hiểu người

Kết cục đã được định sẵn lại tĩnh lặng như biển cả không sóng

Chuyện xưa tan tác khắp nơi

Yêu người không lối về, tình này khó lòng hồi tưởng

Chỉ để bên cạnh người, mấy sông cũng lội mấy đèo cũng qua

Đôi cánh trắng muốt rơi vào lòng bàn tay

Tình yêu tựa như tuyết tan trong làn gió.” *

Mơ mơ màng màng trôi qua một đời trong bi kịch.

Lại mơ mơ màng màng đánh mất sợi tơ duyên ông trời đã cố tình sắp đặt.

Thế nên kiếp này, Ôn Tuyết Dao sẽ không bỏ lỡ thêm lần nữa. Cho dù thế nào, nàng cũng sẽ đến bên người ấy.

Khi đã biết trước được mọi chuyện sẽ xảy ra, Ôn Tuyết Dao dùng sự bình tĩnh và dứt khoát của mình để chấm dứt những vương vấn còn sót lại. Nguyên Diệp, Ôn Vân Sơ… nàng sẽ không để cho bọn họ được như ý. Ai cũng đều phải trả giá cho những mưu toan mà bản thân mình gây ra.

Và trong những thoáng qua đó, luôn có một người bên cạnh dõi theo giúp đỡ Ôn Tuyết Dao. Người ấy dùng sự dịu dàng khó cưỡng và nét lạnh nhạt xa cách hoà quyện vào nhau, từ từ tiến vào lòng nàng.

Kiếp trước lặp lại, việc Ôn Tuyết Dao bị thương trong lần đua ngựa là không thể tránh thoát. Nhưng mà không sao cả, chỉ cần có người ấy ở đây, nàng sẽ luôn được bảo vệ an toàn. Thế nên, khi Nguyên Diệp toàn thân nhiễm máu còn cố tình muốn nói lời cuối, Ôn Tuyết Dao thấy thật nực cười. Rõ ràng, hắn luôn biết những cảm xúc của nàng, lại vờ như không thấy. Bây giờ, chỉ hai chữ “khó xử” còn muốn nàng thay hắn mà làm tất cả ư?

Ôn Tuyết Dao ngu ngốc khờ dại bị tình yêu và mưu kế của hắn thao túng đã không còn nữa rồi. Giờ đây, với một góc nhìn khác, nàng đã biết phân biệt được đúng sai phải trái, sẽ không để cho ai lợi dụng, càng không để cho những người thân yêu bên cạnh phải vì nàng mà đánh mất sinh mệnh.

Kiếp trước, Ôn Tuyết Dao có hôn ước cùng với Ninh Hành, thế tử gia Ninh Quốc công phủ. Đáng tiếc, nàng lại chọn kẻ dưới bùn lầy mà bỏ qua ánh trăng thanh cao. Nàng làm rất nhiều việc có lỗi với chàng, nhưng chàng và Ninh phủ chưa một lần chán ghét t hù h ận nàng hay Ôn phủ. Không những thế, trong những lúc nguy nan nhất, vẫn luôn có Ninh Hành đưa tay cho nàng nắm lấy, giúp nàng vượt qua bao cơn sóng gió bủa vây.

Là Ôn Tuyết Dao nợ Ninh Hành thật nhiều. Thế nên, nàng nguyện với lòng, sẽ dùng sự chân thành và biết ơn để đền đáp lại cho chàng. Mong chàng đời này hỉ nhạc vô ưu, không vướng muộn phiền.

Thế nhưng, Ôn Tuyết Dao nào biết, từ trước đến nay Ninh Hành chưa bao giờ rời ánh mắt khỏi nàng. Bên ngoài, chàng là một thế tử gia lạnh lùng kiêu ngạo tài hoa hơn người, không đặt bất cứ ai vào trong mắt. Nhưng trong trái tim của chàng, lại cất giữ một bóng hình chẳng thể phai nhạt.

Tình yêu ấy, mang theo sự ẩn nhẫn cuồng đ iên, cố chấp mà kiên định, từng bước xâm chiếm thế giới của Ôn Tuyết Dao, không để nàng đi đâu nữa.

Cuộc hôn nhân của cả hai ban đầu vẫn còn có chút ngượng ngùng xa lạ. Bởi vì, Ninh Hành che giấu quá tốt nên Ôn Tuyết Dao không biết rằng mình là toàn bộ những quyến luyến mê đắm của chàng. Nàng vẫn như trước kia, dịu dàng mềm mại vun đắp cho cuộc hôn nhân này. Và với nàng, mẫu phu quân như Ninh Hành quả thật là vẹn toàn.

Chàng luôn dùng sự ân cần nhỏ nhẹ, quan tâm tinh tế của mình để chăm sóc cho nàng. Bên chàng, nàng chỉ cần là chính mình mà không cần phải là tiểu thư đoan trang đài các chịu biết bao uất ức thiệt thòi. Có chàng, tất cả những hỗn loạn bất công nàng chịu đựng, đều được lấp đầy. Thế giới cũng vì những xao xuyến yêu thương này, rung động từng hồi.

Chỉ đến khi, Ôn Tuyết Dao vô tình bước vào thư phòng bí mật của Ninh Hành, nàng mới ngỡ ngàng nhận ra, khắp nơi đều là những bức tranh hoạ nàng. Dường như, chàng muốn đem nàng khảm sâu vào tận xương tuỷ. Mực nước phác lên giấy Tuyên Thành, cũng phác vào trái tim của nàng những vết tích khó phai.

Thế gian nói Ninh Hành là thần tiên không nhiễm bụi trần, lại chẳng ai hay biết, vô số ngày đêm trong căn phòng tối, chàng như đ iên như cuồng mà hoạ nàng, mơ ước nàng.

Hoá ra, ánh trăng trên cao mà nàng cứ tưởng khó lòng với tới, từ lâu đã thuộc về nàng mất rồi. Ánh trăng đó, nương theo bóng đêm và cơn gió mát, nép mình sau đám mây đen, len lén nhìn nàng, len lén dõi theo nàng, len lén đem nàng trở thành báu vật cất giữ cho riêng mình.

“Dao Dao, tâm tư của ta bị nàng phát hiện mất rồi.”

____

*: Trích bản dịch lời bài hát Không hỏi sớm chiều do Trịnh Vân Long thể hiện, Ost Khom lưng

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Lạc Tiên

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN