
Tác giả:
Minh Nguyệt Thập Tam
Reviewer:
AI_Lưu Ly
Designer:
AI_Thiên Thủy Bích
Thể loại:
Cổ đại,
Hào môn thế gia,
Cung đình hầu tước,
Cung đấu,
Tranh quyền đoạt vị,
Sạch,
Ngược,
Gương vỡ lại lành,
Nhẹ nhàng,
Thiên chi kiêu tử,
Thiên chi kiêu nữ,
HE
Độ dài: 65
Tình trạng: Hoàn edit
Lượt xem: 150
Giới thiệu:
Chín tuổi, Diệu Diệu được hứa hôn với Tư Lệ Hành. Nàng đọc sách, luyện võ cùng hắn, cãi nhau đánh nhau vì hắn. Người thức trắng ba ngày ba đêm thêu hầu bao, bị kim đâm đến mức đầu ngón tay đầy lỗ, chỉ để lấy lòng hắn cũng là nàng. Nàng tưởng rằng mình chỉ cần an tâm chờ đến ngày thành hôn là được, nào ngờ ngày Tư Lệ Hành khải hoàn trở về lại mang theo một cô nhi.
Cô nhi làm vỡ bình hoa nàng dày công chuẩn bị, nàng trách mắng vài câu, cô nhi sợ hãi đến mức đâm vào tay. Tư Lệ Hành lạnh lùng như băng: "Muội còn muốn giở tính tiểu thư làm loạn đến bao giờ?"
*
Khi chứng kiến Tư Lệ Hành bỏ rơi mình vì cô nhi kia hết lần này đến lần khác, trong yến tiệc Quốc công, cô nhi kia bóc trần toàn bộ sự thật, Diệu Diệu tức giận đẩy cô nhi xuống hồ.
Nàng chịu đựng sự chỉ trích gay gắt của mọi người, đỏ mắt nhìn Tư Lệ Hành đang ôm cô nhi, h ận ý, đau lòng xen lẫn hy vọng.
Hắn nhìn qua, lạnh lùng thấu xương: "Đưa Thiếu tiểu thư đến Thanh Lương tự, đóng cửa sám hối." Diệu Diệu c hết tâm.
Một bức thư từ hôn được gửi đến phủ Tướng quân.
Tư Lệ Hành tức giận, cưỡi ngựa phi thẳng đến phủ Quốc công, lại thấy Đại công tử Cảnh gia mang theo một rương lễ vật vui vẻ bước vào. Nắm đấm Tư Lệ Hành siết chặt, ghen tuông ngập tràn đáy mắt. Hắn nhìn chằm chằm Diệu Diệu đang nghiêng người nằm trên trường kỷ đá, trầm giọng nói: "Chơi đủ chưa?"
Diệu Diệu nhướng mày, cười khẽ: "Tư Lệ Hành, ta không cần huynh nữa."
***
Tình yêu, đôi khi chẳng cần đến sóng gió nơi biên cương hay hiểm nguy chốn triều đình mới khiến lòng người run rẩy. Chỉ một ánh mắt lạnh lùng, một câu nói vô tâm, cũng đủ để chôn vùi bao năm tháng chờ đợi và hy sinh…
Ngay từ thuở niên thiếu, Ôn Nhan đã đặt trái tim mình nơi Tư Lệ Hành. Nàng cùng hắn đọc sách, cùng hắn luyện võ, thậm chí thức trắng nhiều đêm chỉ để thêu một chiếc hầu bao vụng về tặng hắn. Một lời hẹn ước ngây dại nhưng chân thành đã trở thành ngọn đèn soi sáng tuổi xuân nàng: “Chỉ cần huynh trở về, muội sẽ chờ”.
Đối với Ôn Nhan, tình yêu không phải là sự trao đổi mà là sự chờ đợi và tin tưởng vô điều kiện. Nàng tự tay thêu hầu bao, tự cất giữ từng mảnh hồi ức, biến tuổi trẻ của mình thành một bản trường ca chờ đợi. Nhưng bi kịch đã manh nha ngay từ đó, bởi tình yêu của nàng quá đầy, còn tình yêu của hắn lại chưa đủ sâu.
Dù cho Ôn Nhan là tiểu thư được yêu thương, chiều chuộng, sống trong nhung lụa từ nhỏ nhưng nàng vẫn luôn mong được nhìn nhận và trở thành điểm tựa duy nhất cho người mình yêu. Tình yêu kiên trì, non nớt nhưng thuần khiết khiến nàng tin rằng đủ hy sinh và kiên nhẫn tình yêu ắt sẽ nở hoa.
Nói cách khác, giá trị bản thân của nàng phần nào gắn với việc được yêu và được đặt ở vị trí đặc biệt, nỗi sợ lớn nhất của nàng là bị bỏ rơi, bị thay thế.
Ngày Tư Lệ Hành khải hoàn trở về, Ôn Nhan nghẹn ngào trong hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc ấy nhanh chóng bị phủ mờ bởi khoảng cách vô hình. Hắn trở về không chỉ là vị hôn phu, mà còn là một đại tướng quân với chiến công hiển hách, ánh hào quang rực rỡ.
Trong mắt hắn, nàng vẫn là vị hôn thê đã định, nhưng không còn là duy nhất. Tình yêu của hắn hiện hữu, nhưng bình thản quá, lạnh nhạt quá, như một điều hiển nhiên không cần chăm sóc. Trái tim Ôn Nhan run rẩy, tình yêu mà nàng nâng niu như báu vật, với hắn lại chỉ là một phần trong rất nhiều bổn phận.
Bên cạnh hắn lúc này không chỉ có chiến công lẫy lừng mà còn có một cô nhi yếu ớt cần được cưu mang, người nhanh chóng trở thành cái gai trong mắt Ôn Nhan. Từ đó, những hiểu lầm chồng chất, những cử chỉ lạnh nhạt và cả sự thương hại hắn dành cho kẻ khác đã từng bước đẩy hắn ra khỏi trái tim nàng.
Tư Lệ Hành không cố ý, nhưng sự bảo hộ quá rõ ràng, quá thiên vị dành cho một cô nương xa lạ đã khiến Ôn Nhan rơi vào tình thế chông chênh. Nàng, người đã chờ đợi hắn bao năm, phút chốc trở thành kẻ thừa thãi trong ánh mắt mọi người.
Mỗi một hành động lạnh nhạt của Tư Lệ Hành là một vết cắt vào tự trọng của Ôn Nhan, không chỉ vì bị phản bội, mà vì sự thờ ơ khiến nàng tự hỏi: tình yêu của mình là gì trong mắt người kia?
Ôn Nhan tuy hiền dịu, nhẫn nại ở bề ngoài nhưng nàng luôn là người thông minh, hiểu chuyện và có chiều sâu cảm xúc mãnh liệt. Địa vị quý tộc và giáo dưỡng tạo cho nàng niềm kiêu hãnh nhưng cũng khiến nàng dễ bộc phát khi chịu kích thích quá lớn.
Điều này đã bị ả “trà xanh” kia lợi dụng, trong khoảnh khắc bị dồn nén ấy, nàng bộc phát, đẩy người kia xuống hồ và lập tức bị coi là sai trái.
Điều làm cảm xúc của Ôn Nhan bùng nổ thật sự là khi Tư Lệ Hành không che chở nàng, trái lại, lời hắn cất lên lạnh lùng, hắn trách nàng ấu trĩ, ra lệnh đưa nàng đến Thanh Lương tự sám hối. Lời lẽ ấy như một nhát dao, chặt đứt niềm tin cuối cùng nàng còn bấu víu.
Hành động quyết đoán nhất là khi nàng cắn răng viết xuống bức thư từ hôn, tình yêu tưởng chừng bền chặt ấy đã tan nát, đây cũng là cánh cửa chuyển mình của Ôn Nhan, từ chờ đợi thành buông bỏ.
Ôn Nhan từng chờ đợi Tư Lệ Hành bằng cả thanh xuân, nhưng lần này, nàng chọn buông tay. Không còn hy vọng, không còn chờ đợi. Chỉ còn lại một trái tim quặn thắt và nỗi tiếc nuối khôn nguôi của người đã vô tình buông tay kẻ yêu mình nhất. Lần đầu tiên, nàng lấy lại quyền quyết định cho chính mình.
Chính lúc ấy, Tư Lệ Hành mới thật sự hoảng hốt. Khi nhận ra nàng thực sự có thể rời đi, hắn bùng nổ trong cơn ghen tuông dữ dội. Bao năm qua, hắn luôn tin rằng nàng sẽ mãi chờ, mãi ở đó, mãi thuộc về hắn. Hắn chưa từng học cách giữ, vì tưởng rằng tình yêu ấy là hiển nhiên. Chỉ khi sắp mất, hắn mới bàng hoàng nhận ra giá trị của nàng trong tim mình.
Từ đây, câu chuyện chuyển mình thành một cuộc giằng co cay đắng. Ôn Nhan, người đã yêu bằng tất cả, giờ kiên định giữ lấy niềm kiêu hãnh. Nàng không còn là tiểu cô nương ngây ngốc chờ đợi, mà là một nữ nhân biết tự bảo vệ trái tim mình.
Nỗi đau khiến nàng chín chắn hơn, lạnh lùng hơn, nhưng cũng mạnh mẽ hơn.
***
Tư Lệ Hành là một thiếu niên luôn mang trong mình khát vọng lớn lao. Hắn hiểu rõ trách nhiệm nặng nề trên vai là bảo vệ non sông, giữ gìn cơ nghiệp. Hắn yêu Ôn Nhan, nhưng không biết yêu như thế nào để nàng cảm thấy được trân trọng.
Với Tư Lệ Hành, tình yêu của Ôn Nhan quá mãnh liệt, quá tuyệt đối, đến mức hắn không dám tin đó là tình cảm giản đơn. Trong thâm tâm, hắn nghĩ nàng yêu và chờ đợi hắn như một sự “đặt cược”, cược rằng hắn sẽ thành công, cược rằng hắn sẽ trở về trong vinh quang, cược rằng đại tướng quân hắn là phần thưởng trong “trò chơi” của nàng.
Trong mắt hắn, Ôn Nhan giống như người đã chọn cược cả đời mình vào một con đường duy nhất, chính là hắn. Và vì hắn không dám tin vào sự hy sinh vô điều kiện, nên hắn gắn cho tình yêu ấy là “cá cược”.
Chính sự không dám tin này đã biến hắn thành kẻ xa cách, dù cho đứng ngay bên cạnh nhưng lòng thì mãi nghi hoặc và cảnh giác.
Thực chất, Ôn Nhan không bao giờ xem tình yêu là trò chơi thắng thua. Với nàng, yêu là hiến dâng, là đợi chờ, là chấp nhận cả niềm vui lẫn nỗi đau. Nhưng Tư Lệ Hành không hiểu, hoặc không dám hiểu, để rồi giữa họ tồn tại những ngộ nhận c hết người.
Họ không nói rõ nỗi sợ của mình, càng không đặt câu hỏi thẳng thắn dẫn đến vô số hiểu lầm về sau, sự xuất hiện của “trà xanh” chỉ trở thành chất xúc tác, chứ bản chất vấn đề là sự thiếu biểu đạt từ cả hai phía ngay từ ban đầu.
Ôn Nhan rời đi, không phải vì hết yêu, mà vì yêu quá nhiều. Chính quyết định ấy cho thấy sự trưởng thành. Nàng biết giữ lấy lòng tự trọng, biết rằng tình yêu không thể là gông xiềng. Sự buông tay của nàng không chỉ là giải thoát cho bản thân, mà cũng là lời thức tỉnh cho Tư Lệ Hành.
Khi nàng rời đi, Tư Lệ Hành mới nhìn thấu rằng tình yêu ấy chưa từng là sự tính toán, chưa từng là canh bạc, mà là sự trong sáng đến mức hắn không đủ tin tưởng. Và hắn mất nàng cũng chính vì sự hoài nghi đó.
Vị đại tướng quân từng kiêu hùng ngoài chiến trận thì nay trở nên vụng về và bất lực trong tình trường. Hắn yêu, nhưng chỉ biết yêu bằng cách chiếm hữu, bằng quyền lực và sự kiểm soát. Hắn ghen, hắn đau, hắn hối hận, nhưng lại không biết dùng ngôn ngữ dịu dàng để hàn gắn.
Biến cố nối tiếp biến cố. Từ những ngày nàng ở Thanh Lương tự, đến những cuộc va chạm trong phủ, từ ánh mắt lạnh lùng nàng dành cho hắn, đến cơn ghen cuồng nộ khi thấy nàng cười nói với người khác… tất cả đều khắc họa sự đối lập bi thương: một người đã cạn kiệt kiên nhẫn, một người mới bắt đầu học cách giữ lấy.
Và rồi, chiến loạn cùng âm mưu triều đình kéo họ trở lại bên nhau. Trong hiểm nguy, Tư Lệ Hành phơi bày tấm lòng, dùng cả sinh mạng để che chở Ôn Nhan. Hắn gỡ bỏ lớp áo kiêu hùng, lần đầu cúi đầu trước nàng, lần đầu đặt tình yêu lên trên danh dự và trách nhiệm.
Ôn Nhan nhìn thấy, nàng đau, nàng rung động, bởi sâu trong lòng, nàng chưa bao giờ hết yêu hắn. Nhưng tình yêu ấy giờ không còn ngây thơ tin tưởng, mà là tình yêu của một người từng trải qua đổ vỡ.
Kết thúc truyện là một sự hàn gắn, không phải ngọt ngào như chưa từng có bi kịch, mà là sự hàn gắn sau đớn đau. Ôn Nhan và Tư Lệ Hành đến với nhau lần nữa, không phải vì một lời hứa viển vông năm xưa, mà vì họ đã đi qua mất mát, thấu hiểu giá trị của nhau và học được cách yêu trọn vẹn.
Nàng từng chờ hắn bằng cả thanh xuân, hắn từng để lỡ nàng bằng cả vô tâm. Khi gặp lại nơi cuối con đường, họ mới học cách nắm tay nhau, lần này là vì thấu hiểu, không phải vì hiển nhiên.
***
Khi trang cuối khép lại, điều còn đọng lại không phải là niềm tiếc nuối, mà là sự chữa lành. Ôn Nhan dạy ta rằng yêu không chỉ là chờ đợi, mà còn là biết buông tay khi bị tổn thương. Tư Lệ Hành nhắc ta rằng tình yêu không bao giờ là điều hiển nhiên, mất đi rồi có khi phải dùng cả đời để học cách giữ.
Hóa ra, tình yêu không phải lúc nào cũng suôn sẻ, nhưng nếu hai người cùng quay lại nắm tay, thì muộn mấy cũng không còn quan trọng.
“Sau khi đại tướng quân mang trà xanh về” vì thế không chỉ kể một câu chuyện ngọt ngào xen lẫn chua xót, mà còn cho ta niềm tin rằng mọi hiểu lầm rồi sẽ được hóa giải, mọi xa cách rồi cũng chỉ để họ càng thêm trân trọng nhau.
Mạch cung đấu trong truyện không nặng nề như những tác phẩm thuần cung đấu, mà giống như một lớp nền để tôn lên tình cảm của nhân vật chính. Những âm mưu, những lời xì xào, những ánh mắt ganh ghét… tất cả khiến tình yêu của Ôn Nhan và Tư Lệ Hành càng thêm thử thách.
Nhưng thay vì bị nuốt chửng, họ đã vượt qua, để chứng minh rằng trong chốn đầy dối trá ấy, tình cảm chân thành vẫn có thể tồn tại.
Cá nhân mình, đọc đến đoạn cuối thật sự nhẹ nhõm, như vừa chứng kiến hai con người sau bao sóng gió vẫn tìm được nhau. Bởi đôi khi, hạnh phúc không nằm ở việc tránh hết thăng trầm, mà ở chỗ đi qua bao nhiêu chông gai vẫn còn người ở lại bên mình. Và đó mới chính là điều ngọt ngào nhất của tình yêu.
____
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Quýt - Team Allin
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved