logo
REVIEW>> SAO TRỜI TRONG SUỐT
sao-troi-trong-suot
Tìm truyện

SAO TRỜI TRONG SUỐT

Tác giả:

Dữ Tiều

Designer:

AI_Bích Sơn

Độ dài: 54

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 117

Có những người một khi đã bước vào thanh xuân của một ai đó, sẽ ngay lập tức để lại dấu vết không thể xóa nhòa. Dù năm tháng có trôi, dù gió có thổi qua bao mùa, họ vẫn ở đó như một vì sao trong suốt giữa tầng trời ký ức. Đối với Thời Tinh Việt, người đó chính là Thịnh Tự Triệt.

Khi còn nhỏ, Thời Tinh Việt là cô gái hướng nội, ngoan ngoãn, có chút yếu mềm, sống trong một gia đình có điều kiện nhưng thiếu cảm giác an toàn. Còn Thịnh Tự Triệt là cậu thiếu niên sáng rực giữa đám bạn, học giỏi, điềm đạm, có khí chất trưởng thành hơn tuổi và luôn dịu dàng quan tâm cô.

Cô từng nhớ rõ hình ảnh anh ngồi dưới nắng, áo sơ mi trắng, tay cầm bóng rổ, mỉm cười gọi cô bằng giọng trầm nhẹ,“Thời Tinh Việt, đi học về rồi à?”

Chỉ một câu đơn giản, nhưng đủ khiến trái tim thiếu nữ rung động. Từ đó, anh trở thành biểu tượng của mọi điều tốt đẹp trong tuổi trẻ cô, là ánh sáng dịu dàng nhất giữa thế giới mênh mông của Thời Tinh Việt.

Với Thịnh Tự Triệt, dù xuất thân tốt nhưng cuộc đời anh vốn thiếu ấm áp. Bố mẹ bận rộn, gia đình lạnh lẽo, mọi thứ quanh anh đều nghiêm túc cứng rắn và xa cách.

Và Thời Tinh Việt - cô gái cùng lớn lên trong khu nhà lại là tia nắng ấm dịu dàng hiếm hoi trong tuổi thiếu niên cô độc ấy của Thịnh Tự Triệt. Cô từng chia anh chiếc bánh, giúp anh buộc túi xách, từng vì anh mà cãi nhau với bạn học. Những điều nhỏ nhặt, nhưng đối với một người cô đơn, lại là khái niệm đầu tiên của “được thương yêu”.

Tình cảm của họ, nói cho cùng, là một cuộc gặp gỡ giữa hai linh hồn cô đơn tìm thấy nhau ở thời điểm trong sáng nhất của đời. Nhưng chính vì gặp nhau quá sớm, khi anh còn chưa đủ vững chãi, khi cô còn chưa hiểu rõ tình yêu là gì nên họ đã đánh mất nhau.

Thời Tinh Việt từng là cô gái dịu dàng nhưng dám yêu, dám thổ lộ. Năm mười bảy tuổi, cô mang trong tim tình cảm thuần khiết nhất dành cho chàng trai ấy. Cô nghĩ: chỉ cần đủ chân thành, đủ dũng cảm thì chắc chắn anh sẽ hiểu. Nhưng kết quả của lòng can đảm lại là một cái lắc đầu lạnh lùng.

Lời từ chối của anh hôm đó giống như cơn gió mùa đông quét qua bầu trời cô gái tuổi mười bảy, nó lạnh buốt đến thấu tận tâm can, khiến cô nhận ra rằng có những người, dù bạn trao họ cả bầu trời, họ vẫn không thuộc về bạn…

Cô rời đi, chọn con đường du học xa xôi để quên. Nhưng thật ra, cô đâu có quên, chẳng qua Thời Tinh Việt chỉ là đem anh cất thật sâu nơi không ai chạm tới mà thôi.

Còn Thịnh Tự Triệt người đã nói lời từ chối lại không hề bình yên chút nào. Sau ánh mắt thản nhiên là cả một cuộc đời tự trừng phạt. Nhà họ Thịnh phá sản, bố mẹ qua đời, anh từ chàng thiếu gia con cưng của trời rơi thẳng xuống tận cùng của thế gian. Và Thịnh Tự Triệt hiểu, yêu không chỉ cần nhiệt huyết, mà cần cả khả năng bảo vệ người mình thương.

Nỗi đau của anh là cảm giác bất lực, khi anh yêu mà không thể nói, muốn nắm tay nhưng chỉ có thể buông. Anh sợ rằng, nếu giữ cô lại, cô sẽ bị kéo vào mớ hỗn loạn cùng anh. Vì thế, anh chọn cách “tàn nhẫn” nhất: nói lời cay nghiệt để cô quên mình, rồi sống cô độc suốt nhiều năm. Anh không từ chối vì không yêu, mà vì yêu quá sâu đến mức sợ mình không đủ tư cách để yêu.

Không ai biết, ngày Thời Tinh Việt xuất ngoại, Thịnh Tự Triệt đã một mình băng qua hàng ngàn cây số đến Tây Tạng, leo lên đỉnh Ngân La cao 5190m, thành kính treo một dải kinh phan để cầu phúc cho cô.

“Gió thổi cờ phan lay động, mỗi lần gió khẽ đung đưa, là một lần kinh được tụng, mà cũng là một lần cầu nguyện với thần linh, nguyện cho cô bình an, vui sướng, mãi luôn thuận lợi.”

Anh đi bộ suốt nhiều giờ trong tuyết, đôi tay nứt nẻ, môi tím tái. Trên người chỉ có một ba lô cũ, trong đó là chiếc kẹp tóc cô để quên năm ấy và một mảnh vải nhỏ anh tự tay viết: “Thời Tinh Việt, cầu mong em bình an, thuận lợi.”

Khi leo đến đỉnh, anh dừng lại thật lâu. Không có hoa, không có nến, chỉ có gió và tuyết trắng. Anh buộc mảnh vải ấy lên dây phan, nhìn gió cuốn nó bay. Ánh mặt trời chiếu xuống, phản chiếu nơi đôi mắt anh – ướt nhưng không rơi lệ. Anh cười, một nụ cười giấu sau đó là cả trái tim tan nát.

Tây Tạng trong câu chuyện không chỉ là nơi chốn, mà là ẩn dụ cho sự chuộc lỗi và buông bỏ. Thịnh Tự Triệt đến đó không phải để quên Thời Tinh Việt, mà ngược lại, là để nhớ, để yêu một cách trong sạch nhất.

Thịnh Tự Triệt gửi cô cho thần linh, thay vì giữ cô cho riêng mình. Không cầu cô nhớ, không cầu cô quay lại. Thịnh Tự Triệt chỉ cầu: “Nếu có kiếp sau, mong em vẫn được hạnh phúc, dù người đứng bên cạnh không phải anh.”

Tình yêu ấy, lặng lẽ và bao dung đến nhói lòng. Thịnh Tự Triệt không nói “anh yêu em”, anh chọn cách treo lời ấy lên gió, để suốt đời gió vẫn gọi tên của Thời Tinh Việt.

Nếu thanh xuân là nơi họ lạc mất nhau, thì trưởng thành là nơi họ tìm lại nhau. Không còn là chàng trai kiêu ngạo và cô gái mộng mơ, giờ đây họ đều mang theo vết thương, học cách yêu chậm rãi và biết ơn.

Thịnh Tự Triệt dần thay đổi, anh học cách lắng nghe, học cách buông tay đúng lúc.

Còn Thời Tinh Việt – cô gái từng bị tổn thương thì nay đã học cách mở lòng và tin vào hạnh phúc. Cô hiểu rằng, tình yêu không phải là thứ khiến ta quỵ ngã, mà là sức mạnh để ta đứng dậy và sống tốt hơn.

Họ đến với nhau lần nữa, không ồn ào, không tuyên bố. Chỉ là một buổi chiều, ánh nắng rơi nghiêng trên sàn, cô quay đầu, anh mỉm cười thế là đủ.

Có ai đó từng nói “Sao trời không vì ai mà rơi xuống.” Nhưng Thời Tinh Việt – ngôi sao ấy – đã chọn rơi vào lòng người duy nhất, người từng khiến cô đau và cũng là người từng đi đến tận trời Tây chỉ để cầu cho cô bình yên.

Thời Tinh Việt là hình mẫu của người phụ nữ trưởng thành giữa tan vỡ: yêu nhưng không quỵ lụy, rời đi mà vẫn giữ lại sự dịu dàng. Cô là ánh sáng trong suốt, không chói, không lóa, nhưng ấm áp và bền bỉ.

Còn Thịnh Tự Triệt là kiểu người ngoài lạnh trong nóng. Anh yêu vụng về, ghen tuông, dày vò, nhưng cuối cùng học được cách yêu bằng sự bình thản không đòi hỏi chỉ trân trọng.

Nếu Thời Tinh Việt là “ánh sáng”, thì Thịnh Tự Triệt là “bầu trời sâu thẳm giữ lấy ánh sáng ấy.” Tình yêu của họ không bùng nổ, mà thẩm thấu và bền bỉ như dòng nước ngầm lặng lẽ, kiên định, dịu dàng.

Ngôi sao nên mãi treo cao trên trời, không vì ai mà rơi xuống. Anh không xứng để cô vì mình mà đánh mất ánh sáng của riêng cô. Nhưng đến cuối cùng, chính anh nhận ra: Yêu không phải là kéo người kia xuống, mà là cùng họ tỏa sáng.

Câu chuyện khép lại không bằng cái kết bi thương, mà bằng lời thì thầm ấm áp giữa hai người đã đi qua bão giông, “Em là ánh sao của anh, còn anh là bầu trời giữ lấy em.”

Tình yêu của họ như “sao trời trong suốt” không rực rỡ, không chói lòa, chỉ lặng lẽ tỏa sáng trong lòng nhau, một tình yêu vượt qua tuổi trẻ, vượt qua tổn thương để cuối cùng chỉ còn lại niềm tin và sự dịu dàng.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Nguyệt Quý

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN