logo
REVIEW>> NHẬP HÍ
nhap-hi
Tìm truyện

NHẬP HÍ

Tác giả:

Vọng Nha

Designer:

AI_Nha Thanh

Độ dài: 94

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 47

Năm Nguyên Tình Chi lên sáu, Lê Viên xảy ra một vụ hỏa hoạn lớn, khiến cha mẹ cô qua đời, bác gái cô cũng bị bỏng nặng. Di nguyện lớn nhất của bác gái trước khi mất chính là không cho Nguyên Tình Chi hát hí khúc giống như cha cô. Trận hỏa hoạn đó không chỉ cướp đi người thân của cô, mà còn mang đi tất cả ký ức của cô.

Sau đó, Nguyên Tình Chi tuân theo di nguyện của bác cả, giống như những người bình thường khác, đi học, đi làm, trở thành một kẻ bán mình cho tư bản, chưa một lần bước chân lên sân khấu kịch Lê Viên.

Hát hí cũng giống như những ký ức của Nguyên Tình Chi, dần nhuốm bụi thời gian, xa xăm đến mức chỉ còn là một vết mực nhạt nhòa. Nhưng rồi đến một ngày, có một tổ chức gọi là Tư Thiên Giám tìm đến cô nhờ giúp đỡ. Họ tự xưng là tổ chức phụ trách giám sát các hiện tượng siêu nhiên, đồng thời trịnh trọng thông báo với cô rằng: một vở hí kịch cổ điển nổi tiếng sắp trở thành hiện thực.

Hí kịch dung hợp với thực tế là chuyện lần đầu tiên xảy ra trong lịch sử, nguyên nhân của hiện tượng này hoàn toàn không giải thích được, nhưng có có thể chắc chắn có một nhân vật cực kỳ nguy hiểm trong vở kịch sắp bước ra ngoài đời thực. Hơn nữa, đã có tới ba vị đại sư hí kích mất tích trong lúc biểu diễn, Tư Thiên Giám cho rằng bọn họ đã nhập hí và không thoát ra được.

Để ngăn chặn thảm họa xảy ra, bọn họ chỉ còn cách tìm tới truyền nhân của thiên tài hát hí của Lê Viên, người có tài năng nhập hí bẩm sinh, Nguyên Tình Chi, để giải quyết sự việc khó nhằn này.

Nguyên Tình Chi chẳng phải thánh mẫu thích giúp người, cô vốn chỉ muốn làm một con cá mặn sống qua ngày. Thế nhưng, phí trùng tu sửa chữa lại là một gánh nặng lớn, vì năm mươi triệu “tiền lương” Tư Thiên Giám đưa ra, lại thêm việc vị sư huynh đã thay cha chăm sóc cô từ nhỏ đến lớn còn mắc kẹt trong kịch, cô chỉ có thể vác cái thân xác mệt mỏi này mà bước lên sân khấu kịch.

Dựa trên thông tin mà Tư Thiên Giám thu thập được, bộ hí kịch đang dung nhập với hiện thực chính là “Dạ Hành Ký”, được biên soạn dựa trên bối cảnh y êu q uái kỳ ảo được lan truyền trong nhân gian từ ngàn năm trước.

Bộ hí kịch này vốn có chín quyển, điều rắc rối không chỉ ở việc nội dung mỗi cuốn không đầy đủ, mà còn ở chỗ Dạ Hành Ký xoay quanh một nhân vật phản diện cực kỳ khó đối phó - tà thần Ngu Mộng Kinh.

Nhân vật này không chỉ là tổ hợp của xinh đẹp, đ iên loạn, quái đản, xảo quyệt, liều lĩnh mà còn là một biến số khó đoán, kẻ thao túng tất cả các bi kịch, lấy đó làm niềm vui trong tất cả các hồi kịch.

Đối mặt với một kẻ như thế, Nguyên Tình Chỉ chỉ có hai thể thốt lên hai chữ: muốn c hết. Nhưng làm một nô lệ của tư bản, đã nhận tiền thì không thể rút lui, không còn cách nào khác cô chỉ đành nhắm mắt bước lên sân khấu.

“Khoác bộ trường sam, phẩy nhẹ quạt giấy, kể một đoạn vui buồn hợp tan

Tiếng trống dưới đài đã ngừng lại, chỉ có người xem là tỉnh táo

Chỉ còn lại dư âm trầm bổng chẳng thể kể rõ khúc hí khó tàn

Là đoạn tình khó dứt, là duyên phận khó mưu toan

Hay là lòng này khó bình yên, khiến người ta than thở…” *

Nguyên Tình Chi lần lượt trở thành Vũ Ngũ tiểu thư trong “Q uỷ q uái tai hại”, lại trở thành cô hầu gái Lôi Nhu trong “Căn nhà m a q uái”, rồi lại trở thành Nghiêm Lê trong “Lầu hát hí kịch”. Cứ ngỡ chỉ là một người qua đường ghé ngang câu chuyện của người khác, nào ngờ lại bị cuốn vào trong đó.

Có lẽ, bởi vì thiếu niên Ngu Mộng Kinh non nớt, mặc dù thích gây sự, đổ thêm dầu vào lửa, tâm trạng thất thường, bị đám tế tư bu vào phanh thây còn cười. Nhưng dáng vẻ giống như còn mèo nhỏ bị tấn công lại không biết phản kháng ấy khiến trái tim cô lỡ một nhịp.

Lúc gặp lại, đã là năm trăm năm sau, thiếu niên năm ấy giờ đã trở thành một thanh niên, vẫn kiêu căng, tùy tiện, càng thêm khó đoán, nhưng cái dáng vẻ bị người ta ức hiếp mà không biết phản kháng vẫn giống y như năm nào, y như một con mèo to xác không biết giơ móng vuốt. Không biết vì sao, vào giây phút đó, cô cảm thấy y thật đáng thương.

Thế nên, cô dạy y cách cầm dao phản kháng. Vào giây phút lửa lớn thiêu đốt căn hầm tối tăm nhà họ Tiết, người không ngần ngại hôn lên gương mặt lộ xương trắng ấy không phải Lôi Nhu trong kịch, mà là cô, Nguyên Tình Chi.

Lại thêm mấy trăm năm trôi qua, gặp lại lần nữa, Ngu Mộng Kinh đã trở thành ông chủ thần bí của Trích Tinh Lâu. Sau nhiều lần mất mát và những tháng năm dài đằng đẵng, Ngu Mộng Kinh đã học được cách kìm nén và chế ngự, giấu hết tất cả cảm xúc của mình xuống đáy biển sâu. Hơn nữa, y đã lờ mờ nhận ra, Vũ Ngũ, Lô Nhu hay Nghiêm Lê dường như đều cùng là một người, là vu nữ duy nhất mà y nhận định.

Y dùng dòng chảy của thời gian, dựng lên thần quốc của riêng mình, ở nơi sâu nhất trong điện thờ Dạ Hồng, nơi gần tim y nhất chính là vu nữ mà y yêu nhất, là người mà bằng bất kỳ giá nào y cũng muốn giữ ở cạnh bên mình. Y muốn giữ lấy đôi mắt thuần khiết nhất thế gian này, đôi mắt không có sợ hãi, nịnh nọt, tham lam hay dục vọng như những kẻ khác.

Thế nhưng, vào giây phút cuối cùng, y lại dao động, vu nữ của y muốn rời đi, còn y lại không nỡ để trong đôi mắt xinh đẹp ấy nhuốm màu buồn khổ. Vì thế, y thả nàng đi, nhưng điều đó không có nghĩa là y từ bỏ.

Y dùng hết công đức của thần, chỉ để đổi lấy một lần bước ra hiện thực, để gặp lại người mà y hằng nhớ mong. Nhưng cuộc trùng phùng ấy lại chỉ giống như một giấc mộng tan nhanh, theo tiếng nhạc dừng lại, cảnh còn người mất, hóa thành tiếng thở dài bi thương.

“Vừa nghe khúc nhạc chẳng thể hiểu được ý nghĩa

Nghe thêm lần nữa đã thành người trong cuộc

Chúng ta để lại cho năm tháng một chút dấu vết

Người được nhắc đến là hồi ức của ai?

Ai không phải người ngoài cuộc một mực chen vào nhập kịch

Ta lại là gợn sóng trong tim của người nào?”

Dưới cơn mưa vội vã, bóng y tan dần, nhưng quanh cổ tay cô lại dần hiện ra một sợi chỉ đỏ, nối liền với cơn mưa. Xúc xắc quay vòng, hóa ra tất cả chỉ là một vở kịch, tiếng nhạc vang lên, “Giấc mộng nhập hí” một lần nữa được diễn lại trên sân khấu.

Lần này, tất cả những bí mật được phủ mờ trước đó dường như đều trở nên rõ ràng. Bọn họ trở về nơi đầu tiên, vào “Ngày thần ra đời”. Khi ấy Khánh Thần là một đứa trẻ ngây thơ chưa bị nhuốm màu dục vọng bẩn thỉu. Trong ngôi miếu thờ ở ngôi làng nọ, vị thần ngồi trên cao, dõi theo cô bé bên dưới nhảy điệu múa Tế Thần. Vị thần từ khi sinh ra đã luôn cô độc lần đầu tiên biết bạn bè là gì.

Trong điện thờ, vải lụa đung đưa, thiếu niên ngồi trên xà nhà, nhìn cô nhóc bên dưới dùng tất cả lòng chân thành gửi cho y lời chúc đẹp đẽ nhất thế gian, nâng một trái tim chân thành, tạo nên một điều kỳ diệu, chính là biến bộ xương trắng trên mặt y thành gương mặt xinh đẹp tuyệt trần. Cũng chính giây phút đó, sợi dây nhân quả màu đỏ đã quấn quanh cổ tay bọn họ, còn cô bé đã trở thành vu nữ duy nhất của y.

Bọn họ từng hứa, vào ngày Tế Kịch, cô bé sẽ đến, tặng y điệu múa đẹp nhất. Y đã chuẩn bị sẵn một rừng hoa quế, nhưng không đợi vu nữ của y đến. Thứ y nhận được là một biển lửa lớn, nuốt trọn ba mẹ cô bé và đám người xấu xa coi y như tế phẩm, lao đến xâu xé y. Vào giây phút vu nữ biến mất, sự tham lam nuốt trọn thế gian, là ngày một vị thần c hết đi, cũng là ngày tà thần ra đời.

May mắn là duyên phận của họ vẫn chưa kết thúc, cô bé nửa người thường nửa người trong kịch không c hết trong trận hỏa hoạn đó. Cô chỉ bị đưa đến một không gian khác, ký ức dưới gốc hoa quế của họ cũng chỉ bị thời gian giấu đi. Khi bánh xe định mệnh một lần nữa xoay vần, khi y đã có đủ năng lực, sợi dây đỏ một lần nữa lại mang bọn họ về với nhau.

Dưới đài, tiếng nhạc lại vang lên, khung cảnh tựa như mắc cửi vụt qua, dệt lên từng mảng của bức tranh, nhưng lần này không một ai còn phải đi một mình nữa. Bên cạnh vị thần đã có vu nữ đồng hành. Mỗi bước bọn họ đi qua, dưới chân là hoa quế nở rộ, dẫn đường cho bọn họ bước về cái kết viên mãn thuộc về mình, chân thực, không còn chút tiếc nuối nào.

____

*: Trích bản dịch lời bài hát Hí Văn Thuyết do Khiếu Bảo Bảo / Tường Lặc Lặc, Ost Cửu Trọng Tử

**: Trích bản dịch lời bài hát Nhập Hí do Trạch Quốc Đồng Học thể hiện

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Mâm đa quả

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN