logo
REVIEW>> NẮNG CHIỀU KHÔNG DỊU DÀNG BẰNG ANH
nang-chieu-khong-diu-dang-bang-anh
Tìm truyện

NẮNG CHIỀU KHÔNG DỊU DÀNG BẰNG ANH

Designer:

AI_Nha Thanh

Độ dài: 102

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 178

Giới thiệu

Lần đầu tiên Diêu Niệm nhìn thấy Thẩm Độ, cô chợt phát hiện thì ra cụm từ “không nhiễm bụi trần” lại có thể được dùng để miêu tả một người đàn ông.

Anh là bạn bè của bố cô.

Đôi mắt người đàn ông ấy đầy ắp ý cười, từ đó khắc sâu vào trong lòng cô gái.

Khi cuối cùng cô cũng gom đủ dũng khí, muốn chủ động từ từ đến gần anh, nhưng rồi lại phát hiện bên cạnh Thẩm Độ đã không còn chỗ cho cô nữa.

Cô tiếc nuối vì bản thân không thể trưởng thành thêm một chút, tiếc nuối vì không thể đứng trước mặt nói với anh rằng cô thật sự rất thích anh.

“Làm sao em dám yêu mặt trăng? Dù từng có lúc nào đó anh đã soi sáng em, nhưng anh ở trên bầu trời cao, vốn không phải ánh sáng của riêng em.”

“Em hỏi anh vì sao lại tốt với em như vậy, anh suy nghĩ suốt cả đêm vẫn không thể tìm ra lý do nào khác, câu trả lời duy nhất là…”

Yết hầu người đàn ông khẽ nhúc nhích, giọng nói chậm rãi mà kiên định: “Vì thích, cho nên muốn tốt với em.”

Cô gái miễn cưỡng kéo đôi lông mày đang nhẹ nhàng nhướn lên xuống, gắng gượng nói: “Anh đối xử với em đã đủ tốt rồi.”

“Vậy anh đổi cách nói khác nhé.”

“Cô nhóc à, em có bằng lòng ở bên anh không?”

Giọng nói vừa dứt, bên tai bỗng không còn nghe thấy tiếng gió tuyết nữa, chỉ có một âm thanh ù ù, bốn bề tĩnh lặng.

Cô từng nghĩ rằng cả đời này sẽ không thể nào có được một người tốt như anh.

Nhưng vào khoảnh khắc ấy, tất cả nỗi nhớ đã nở hoa.

Những tâm sự mà cô gái giấu kín nở rộ như pháo hoa buổi đêm, rộn ràng và huyên náo.

***

Diêu Niệm gặp Thẩm Độ lần đầu tiên trong bữa tiệc được tổ chức để mừng cô đậu đại học.

Tuy nói rằng bữa tiệc này được tổ chức cho Diêu Niệm, nhân vật chính của cả bữa tiệc cũng là cô, nhưng xuyên suốt bữa tiệc, cô lại cảm thấy vô cùng trống trải và lạc lõng.

Xung quanh cô chỉ toàn là những gương mặt xa lạ. Họ đều là bạn bè, đối tác làm ăn của bố cô, là những người mà cô phải gọi là bác, là chú hoặc dì mỗi khi gặp. Người bố vốn chẳng mấy khi quan tâm đến việc học hành của cô thì lại bận rộn đi đến từng bàn kính rượu xã giao, nụ cười thì lúc nào cũng nở trên môi.

Điều này càng khiến cho Diêu Niệm chán chường, cô chỉ mong sao bữa tiệc nhạt nhẽo này mau chóng kết thúc, để cô không phải gồng mình lên và nở nụ cười gượng gạo ở nơi này nữa.

Khi mà sự kiên nhẫn đã chạm ngưỡng, ý nghĩ lén lút chuồn khỏi đây nhen nhóm trong lòng, Diêu Niệm đã gặp được anh.

Thẩm Độ ngồi ở bàn tiệc được đánh dấu là bạn bè thân thiết của bố cô. Cả bàn đều là người đã có tuổi, vừa nhìn đã biết là cùng một thế hệ với “ông bố già” nhà mình, bởi thế mà ngay từ khoảnh khắc đầu tiên gặp anh, Diêu Niệm đã không thể rời mắt đi được nữa.

Sự tồn tại của Thẩm Độ quá sức nổi bật. Sự nổi bật ấy không chỉ đến từ vẻ ngoài xuất chúng, phong độ ngời ngời, mà còn đến từ khí chất rất đỗi đặc biệt nơi anh. Khi nhìn từ xa, trông anh rất lạnh lùng, nhưng khi đến gần và giao tiếp với anh, anh lại mang đến cho người đối diện cảm giác rất dịu dàng và dễ chịu.

Diêu Niệm đoán anh là kiểu người “ngoài lạnh trong nóng”, vì khi anh nhìn người khác, đôi mắt anh sẽ luôn đầy ắp ý cười dịu dàng, cô nhận ra được điều này trong một thoáng chạm mắt với anh.

Với Diêu Niệm, trong một buổi tiệc có bầu không khí tẻ nhạt và gượng gạo này, sự xuất hiện của Thẩm Độ chính là một “luồng gió mới”, khiến cảm giác buồn chán, mất kiên nhẫn của cô vơi dần đi, mãi cho đến khi biến mất hoàn toàn.

Nếu hỏi Diêu Niệm về bữa tiệc hôm ấy, chắc chắn cô sẽ không nhớ được bất kỳ thứ gì cả. Vì nửa đầu bữa tiệc, trong đầu cô chỉ toàn là suy nghĩ muốn bỏ về, nửa sau bữa tiệc thì trong đầu cô chỉ còn lại cái tên của Thẩm Độ.

Diêu Niệm khi ấy không có bất kỳ suy nghĩ không nên có nào với Thẩm Độ, càng không dám vọng tưởng đến chuyện sẽ được gặp lại anh, thậm chí là tiến xa hơn với anh trong tương lai. Khi ấy cô chỉ biết rằng, cô không muốn gọi anh là “chú Thẩm”.

Không muốn một chút nào cả.

Từ trước đến nay, Thẩm Độ chưa bao giờ là kiểu người thích xen vào việc của người khác. Thế mà chẳng hiểu tại sao mà lần này anh lại quan tâm đến con gái của một vị khách hàng đến vậy.

Anh từng nghĩ, có lẽ sự quan tâm này đến từ lòng trắc ẩn, sự thương xót trước những việc mà cô đã phải trải qua, hoặc cũng có thể là vì đạo đức của một con người không cho phép anh được khoanh tay đứng nhìn một cô gái nhỏ tuổi đôi mươi như cô rơi vào hoàn cảnh khó khăn.

Anh cho rằng, dù gì cô bé cũng đã gọi mình một tiếng “chú”, vậy thì anh cũng nên quan tâm chăm sóc cô nhiều hơn một chút.

Nhưng rồi, càng tiếp xúc, càng đến gần cô, Thẩm Độ càng thấy được nhiều khía cạnh khác về con người cô, càng cảm thấy nội tâm của cô bé này cứng cỏi và kiên cường hơn những gì mà anh nghĩ nhiều.

Cô gái nhỏ có thể nghĩ ra rất nhiều lý do, dù rằng lý do nào cũng thật sứt sẹo, chỉ để gặp anh. Nhưng khi cô gặp chuyện, gặp khó khăn và cảm thấy bế tắc, cô sẽ chỉ âm thầm giấu kín, không nói cho anh biết, không muốn anh bận lòng, chỉ vì cô không muốn phiền đến anh.

Mỗi khi ở cạnh anh, Diêu Niệm đều rất ngoan ngoãn và thấu hiểu, vậy mà, cô càng như thế, Thẩm Độ càng đau lòng, càng không nỡ. Cảm giác đau lòng và không nỡ này, một khi đã được gieo xuống là sẽ nảy mầm và sinh sôi không ngừng. Cho đến khi nó dần hoá thành cảm giác hốt hoảng khi nghe tin cô gặp chuyện, hoá thành cảm giác không an tâm về từng bữa ăn giấc ngủ của cô, hoá thành cảm giác nhớ nhung khi nhiều ngày không gặp được cô…

Chính anh cũng không rõ những cảm xúc này có từ khi nào, cũng chẳng rõ mình đã quen với việc ở bên cạnh cô, chăm sóc cô từ khi nào nữa. Anh chỉ biết, khi anh nhận ra những cảm xúc ấy, thì trong mắt của anh đã chỉ có bóng hình cô, không thể chứa thêm bất kỳ ai được nữa.

“Bây giờ, em đem theo thành ý lớn nhất của mình nói với anh, rằng từ đầu đến cuối, anh luôn là sự lựa chọn vững chắc nhất của em, chính nhờ có sự tồn tại của anh, em mới cảm thấy tương lai là một điều đáng để mong đợi.”

Có lẽ có một điều mà Diêu Niệm chưa bao giờ biết.

Đó là, từ ngày Thẩm Độ nói lên tình cảm của mình, hoặc cũng có thể là sớm hơn thế nữa, anh đã lặng lẽ viết tên cô vào tương lai của anh rồi.

Cô gái nhỏ từng hỏi anh, anh có thể đừng để cô có cơ hội hối hận được không.

Nhưng anh biết phải làm sao bây giờ? Vì kể từ lúc anh bày tỏ lời yêu, kể từ lúc cô chấp nhận để anh bước vào cuộc đời của cô với thân phận “bạn trai”, thì họ đã không còn cơ hội để hối hận nữa rồi.

Thẩm Độ, anh biết không?

“Những vì sao là bức thư tình mà dải Ngân Hà đã viết ra, còn anh là món quà mà thế giới đã dành tặng cho em. Em chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời này sẽ trở nên đáng giá, mãi cho đến khi em gặp được anh.

Anh đã được định sẵn sẽ trở thành ánh trăng của em rồi.”

Mùa hè năm ấy gặp được anh, Diêu Niệm không ngờ, bóng dáng anh không chỉ lấp đầy mùa hè ngắn ngủi đó, mà còn lấp đầy cả những khoảng trống trong trái tim cô.

“Vào năm em mười chín tuổi, anh đã đạt điểm tuyệt đối trong lòng em. Trong buổi lễ tốt nghiệp bốn năm trước, anh đã trở thành lý tưởng của em.

Hôm nay, ở tuổi hai mươi ba, anh vẫn chiến thắng tất cả mọi người, trong suốt quãng đời sau này, em chỉ muốn nắm tay anh mà thôi.”

Ánh trăng trên đời chỉ có một, mà nay, Diêu Niệm đã được vầng trăng cô yêu nhất trên đời ôm vào lòng bằng tất cả dịu dàng.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Bơ - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN