
Tác giả:
Thập Vĩ Thố
Reviewer:
AI_Thủy Tiên
Designer:
AI_Thiên Thủy Bích
Thể loại:
Cổ đại,
Cung đình hầu tước,
Duyên trời tác hợp,
Giang hồ,
Báo thù,
Sạch,
Sủng Ngọt,
Hài hước,
Chậm nhiệt,
Chữa lành,
Thiên chi kiêu tử,
HE
Độ dài: 151
Tình trạng: Hoàn edit
Lượt xem: 102
Thái tử Tiêu Hòa Thanh đang thưởng trà trong biệt viện, chợt có vài quan viên và mấy đại cao thủ tới bái kiến.
Nhưng vừa gặp mặt, hắn lập tức bị người ta ôm đùi van xin…
“Thái tử điện hạ, ngài làm ơn dạy bảo lại Thái tử phi tương lai đi ạ, gần đây nàng ta tiếng xấu đồn xa, ngày nào cũng vác đao đi khắp nơi gây chuyện khiến mọi thứ nháo nhào cả lên! Hơn nữa, không có ai trấn áp được nàng ta cả!”
“Chúng thần thật sự hết cách rồi, chỉ còn nước tới cầu xin ngài cứu giúp thôi.”
Tiêu Hòa Thanh: “?”
Sao cô không biết mình có Thái tử phi ấy nhỉ?
***
Hơn mười năm trước, từng có một Khương gia khiến cả thiên hạ kính cẩn nghiêng mình mỗi khi nghe đến tên.
Mấy đời Khương gia trấn thủ biên cương, nổi tiếng trung quân ái quốc, cương trực liêm chính, chưa từng tham ô quân lương, thậm chí là đến cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến.
Nhắc tới Khương gia, người ta sẽ nhớ đến một gia tộc từng có tiếng tăm lẫy lừng nhưng lại “nghèo rớt mồng tơi”, chỉ vì dốc hết của cải để nuôi dưỡng con cái binh sĩ mồ côi. Người ta sẽ nhớ đến một gia tộc có nhiều đời nam nhi xông pha chiến trường. Rồi người ta sẽ lại nhớ đến một gia tộc có nhiều thế hệ cha anh bỏ mình ngoài sa trường, để rồi đổi lại một bản án tham ô ngân lượng, quân lương, đổi lại kết cục xử trảm diệt môn đầy tàn nhẫn chỉ trong một đêm.
Thế nhân xót thương cho một Khương gia nhiều đời vì nước vì dân, nhưng cuối cùng lại phải nhận lấy một kết cục hết sức oan ức, đầy tủi nhục và đắng cay.
Thế nhưng, sự xót thương của thế nhân lại chẳng kéo dài được mấy hôm. Ít nhất là so với nỗi đau tận cùng khi mất đi toàn bộ thân nhân, so với nỗi đau xé lòng khi phải tận mắt chứng kiến nghĩa huynh ra đi không nhắm mắt dưới đao của kẻ khác, thì thật lòng mà nói, sự xót thương kia chẳng đáng nhắc đến.
Nàng là A Nhiễm, cũng chính là người duy nhất may mắn sống sót sau thảm kịch mà người nhà họ Khương phải trải qua trong cái đêm định mệnh ấy.
Còn nhớ, năm ấy A Nhiễm cũng chẳng thể thoát được viễn cảnh bị s át t hủ t ruy s át sát sao. Một đứa trẻ bốn tuổi như nàng, dù bản thân nàng có thiên phú và năng lực mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa, thì nàng đều không phải là đối thủ của những tên tử sĩ đã được đào tạo bài bản này.
Khi nàng bị dồn đến đường cùng, tưởng như chẳng còn lối thoát nữa, thì có một thiếu niên bất chợt xuất hiện, mang nàng đến bìa rừng. Sau đó, nàng thành công sống sót, được sư phụ Tu La Đao mang về nuôi dưỡng.
Bàn về kiến thức xã hội, có thể Khương A Nhiễm chẳng sánh bằng ai, thậm chí, có thể nói là nàng chẳng biết gì cả. Nhưng với bốn năm đầu đời ngồi trên lưng ngựa, theo cha anh ngắm nhìn từng dải thảo nguyên rộng lớn, khói lửa ngoài sa trường, lại thêm mười ba năm ròng khổ luyện võ công trên núi, nàng vẫn có thể tự tin nói rằng, đó là những trải nghiệm quý giá mà không một thứ nào có thể đổi về được.
Nàng từng thề sẽ trở thành đao khách tiêu sái nhất thiên hạ này, mỗi ngày đều phải sống trong tự do vui sướng, song song với đó, nàng còn muốn mình phải trở nên cứng cỏi và sắc bén như một thanh đao.
Cả đời này, nàng chỉ sống cho bản thân, sống vì bản thân. Nàng mong sao, mỗi thời khắc của cuộc đời mình, nàng đều có thể nghe theo con tim mách bảo, không cần phải kiêng dè bất kỳ ai hay bất kỳ điều gì.
Nhưng nàng cũng là A Nhiễm, là A Nhiễm của Khương gia.
Lẽ ra nàng đã trở thành bông hoa đẹp nhất đương độ xuân thì, vậy mà sau cùng nàng lại trở thành gốc cây cao lớn nhất, kiên vững nhất. Chỉ là, giờ đây “gốc cây” ấy lại được phán rằng, ngươi chỉ còn sống được một năm nữa thôi…
Chỉ còn sống được một năm thôi sao?
Người ta ngại một năm quá ngắn, chẳng sao bù đắp được những nuối tiếc khi phải rời khỏi thế gian quá sớm. Còn với A Nhiễm, nàng chỉ ngại một năm quá ngắn, chưa đủ cho sự trở lại đầy chấn động của nàng.
Nàng chưa bao giờ sợ c hết, vì nàng đã bước một chân vào điện Diêm Vương, đã trở thành “q uỷ sống” đi dạo giữa nhân gian bấy lâu nay. Nàng không c hết vào một năm sau, mà đã c hết vào mười ba năm trước, c hết trong biển lửa nhấn chìm cả tộc, c hết giữa nỗi oan khuất vẫn còn đó của cả gia đình mình.
Nàng không sợ gì, chỉ sợ một điều duy nhất, đó chính là nàng sẽ c hết trong âm thầm lặng lẽ, c hết mà còn chưa báo được mối thù diệt tộc năm xưa.
“Một năm cuối cùng này, nàng phải sống thật tiêu dao tự tại, vang danh thiên hạ, nàng phải c hết thật oanh liệt, để cả thế gian đều biết…”
…
Khương A Nhiễm đã trở lại.
Nàng đã trở lại oanh liệt, trở lại cùng cái kỳ hạn một năm kia.
Một năm, nói dài thì chẳng dài, mà nói ngắn thì cũng chẳng ngắn. Trong một năm vừa ngắn vừa dài này, A Nhiễm quyết định sẽ xuống núi để làm ba việc, coi như là cho bản thân “ba điều ước” trước lúc chính thức xa rời nhân thế.
Việc đầu tiên, lật lại thảm án Khương gia năm ấy, tra ra kẻ đứng đằng sau giật dây mọi chuyện, cho những kẻ này phải nếm trải “trái đắng”. Việc thứ hai, là tìm ra cậu thiếu niên năm ấy đã ra tay cứu giúp nàng khỏi hiểm cảnh, rồi báo đáp ân tình này. Việc cuối cùng, rửa sạch oan khuất, lấy lại công bằng cho người nhà mình và giành lại hết tất cả mọi thứ mà trước đó Hoàng đế đã hứa sẽ ban cho Khương gia họ, bao gồm cả vị trí “Thái tử phi” mà bao người thèm khát kia.
A Nhiễm gặp và theo Tiêu Hoà Thanh từ đây, cứ thế, nàng và hắn từng bước lật lại vụ án Khương gia, từng bước lật lại từng tội danh một trong số 7 tội danh mà Khương thị từng bị triều đình vu cáo năm đó.
Hành trình này chẳng mấy đơn giản, là một chuyến hành trình không thể quay đầu, không được phép hối hận. Họ lần theo từng tội danh một, lần lượt lật đổ từng tội danh, rửa sạch hàm oan cho người đã khuất, rồi lại lần lượt phát hiện ra những vụ án, những âm mưu, những bí mật “kinh thiên động địa” khác. Một vụ án kéo theo một vụ án khác, một bí mật đổi về một bí mật càng động trời hơn.
Khi đối diện với vô số điều “không tưởng” ấy, họ cảm thấy bản thân thật may mắn biết bao khi luôn kiên trì bước trên con đường mà mình đã chọn, chưa từng đánh mất bản tâm.
Nàng vẫn là nàng, vẫn là đao khách A Nhiễm tiêu dao tự tại nhất thiên hạ này. Hắn vẫn là hắn, vẫn là người bạn đồng hành đáng tin cậy nhất của nàng, là người luôn sẵn lòng giúp đỡ, yểm trợ nàng mỗi khi nàng cần hắn.
Chỉ là, giờ đây lại có thêm một người luôn nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng, nuông chiều. Chỉ là, giờ đây lại có thêm một người dung túng cho những lần nàng quậy phá mà chẳng nỡ nói một câu nặng lời nào với nàng. Chỉ là, giờ đây nàng đã quen với sự hiện diện của Tiêu Hoà Thanh, quen đến nỗi chẳng cách nào rời xa hắn nữa.
Liệu rằng đến bao giờ thì mọi chuyện mới thật sự kết thúc? A Nhiễm có thể thành công thực hiện ba nguyện vọng trước thời hạn một năm không? Liệu rằng họ có phải đánh đổi thêm điều gì trên hành trình đầy rẫy gian nan này không?
Có lẽ, lần này bão tố đã thật sự qua đi, vĩnh viễn nằm lại trong quá khứ, hiện tại và tương lai chỉ còn có tự do và hạnh phúc.
Sau cùng, A Nhiễm và Tiêu Hoà Thanh cũng đã được bình an ở bên nhau như ý nguyện thuở đầu.
Hắn nguyện trông giữ cho nàng một đời bình yên, không gặp tai ương, mãi mãi vui vẻ, mãi mãi là đao khách vô tư tiêu sái nhất thiên hạ này.
Mong trời đất bao la, mong năm tháng dài rộng chứng giám, từ khoảnh khắc này cho đến mãi về sau…
____
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Măng Cụt – Team Allin
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved