logo
REVIEW>> LỜI TỎ TÌNH ĐẶC BIỆT
loi-t-tinh-dac-biet
Tìm truyện
Donate

LỜI TỎ TÌNH ĐẶC BIỆT

Tác giả:

Trì Mang

Độ dài: 73

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 101

Có những mối tình bắt đầu từ cái nhìn đầu tiên, từ tiếng sét ái tình, từ một câu nói bâng quơ vang vọng trong buổi chiều đầy nắng. Nhưng tình yêu của Lâm Diên không đến như thế. Nó bắt đầu lặng lẽ như một cơn mưa phùn, thấm dần vào lòng người, len vào từng khe nứt nhỏ nhất của trái tim, không màu, không mùi, không âm thanh, nhưng tồn tại bền bỉ và dai dẳng suốt bao năm trời.

Tình đầu của một cô gái ở tuổi mười bảy luôn mang theo thứ cảm xúc rất riêng – vừa ngọt ngào, vừa đau đớn, vừa mong manh lại vừa kiên định đến lạ. Đó là cái cảm giác rung động chỉ vì một nụ cười, chỉ vì một lần vô tình chạm mắt. Là những buổi chiều cuối giờ tan học, chỉ cần thấy bóng lưng người ấy là đủ để cả một ngày trở nên rực rỡ.

Từ thời cấp ba, khi còn là một cô gái nhỏ bé đứng nép sau lưng bạn bè, Lâm Diên đã lặng lẽ đặt trái tim mình nơi Giang Tùy. Cô không dám đến gần, không dám nói ra, không dám giành lấy bất kỳ điều gì từ anh. Cô chỉ đứng nhìn từ xa, mỗi ngày mỗi giờ đều như một nghi lễ đơn phương mà cô tự nguyện thực hiện.

Ánh mắt cô dõi theo từng bước chân của Giang Tùy, lặng lẽ vui khi thấy anh cười, lặng lẽ đau khi thấy anh bên người khác. Cả thanh xuân của cô, như một bản nhạc nền buồn bã mà dịu dàng, chỉ có mình cô nghe, nhưng mỗi nốt nhạc đều khắc sâu hình bóng một người.

Giang Tùy là kiểu người khiến bất kỳ ai cũng có thể yêu và yêu đến đau lòng. Anh như ngôi sao sáng giữa bầu trời tuổi trẻ, khôi ngô tuấn tú, phóng khoáng vô tư, có một ánh hào quang tự nhiên khiến mọi ánh nhìn đều hướng về phía anh.

Đối với Lâm Diên, anh không chỉ là crush thời học trò, mà còn là tất cả những gì đẹp đẽ nhất mà cô từng nhìn thấy trong đời. Nhưng khoảng cách giữa họ giống như hai đường thẳng song song – gần gũi nhưng không bao giờ chạm được.

Thời gian trôi qua, những rung động tưởng như đã lùi lại phía sau, hóa thành lớp bụi phủ mờ ký ức. Lâm Diên bước vào tuổi trưởng thành với vẻ ngoài điềm tĩnh, độc lập và mạnh mẽ. Cô học cách sống nghĩa là phải dựa vào sự nỗ lực vươn lên của bản thân, học cách cười khi trong lòng đau nhói, học cách chôn chặt những yêu thương chưa từng được hồi đáp.

Nhưng không ai biết rằng, sâu trong đáy lòng cô, hình bóng Giang Tùy chưa từng phai nhạt. Mỗi người đàn ông đến rồi đi, cô đều vô thức đem ra so sánh với một hình mẫu xa xôi không bao giờ với tới – chàng trai năm ấy, người đã bước qua cuộc đời cô mà không ngoảnh đầu lại.

Vậy mà số phận lại có cách trêu ngươi rất riêng. Họ gặp lại nhau trong một thời điểm không còn ngây ngô, nhưng trái tim vẫn còn nguyên vẹn tổn thương. Những lần chạm mặt, những câu nói tưởng như xã giao, lại đủ khiến tim Lâm Diên run rẩy.

Cô không còn là cô gái sẽ lùi bước nữa, nhưng cũng không đủ can đảm để tiến về phía trước. Tình yêu cũ như vết thương vừa lành da, chỉ cần một ánh mắt của anh, lại có thể đau nhói như ngày đầu.

Giang Tùy sau bao năm tháng, cũng không còn là cậu thiếu niên vô tư ngày nào. Anh là chàng lãng tử dạo bước chân qua biết bao nhành hoa và bụi cỏ của xã hội hối hả, anh từng tổn thương, từng cảm nhận mất mát mang mùi vị gì, để rồi cuối cùng, khi đứng trước Lâm Diên, mới nhận ra trái tim mình chưa từng bình yên.

Cô gái năm xưa, vẫn ở đó, trầm lặng mà kiên cường như một dòng nước trong lành chảy xuyên qua cuộc đời anh mà anh chưa từng đủ trân trọng. Nhưng lần này, anh không muốn bỏ lỡ nữa.

Có những khoảnh khắc khiến người ta nhớ cả đời – cái đặt tay lên mái tóc mềm, cái chạm nhẹ vào ánh mắt, cái nhìn dịu dàng chứa chan nỗi lòng chưa kịp thốt. Khi Giang Tùy khẽ xoa đầu Lâm Diên trong đêm gió lạnh, mọi ký ức, mọi nỗi đau, mọi yêu thương bị đè nén bao năm trong lòng cô bỗng ùa về như thủy triều. Cô đã chờ anh biết bao mùa lá rụng, bao mùa tuyết phủ, chỉ để đổi lại một câu nói ấm áp như thế.

Nhưng tình yêu chưa bao giờ là sự đền đáp. Lâm Diên chưa từng yêu Giang Tùy vì mong được đáp lại. Cô yêu vì đó là cảm xúc thật nhất trong lòng, là phần mềm yếu nhất nhưng cũng can đảm nhất của cô.

Thế nên, khi nghe được những lời từ biệt trong bức thư của Cố Hoài – người từng bên cạnh cô, từng yêu cô – Lâm Diên rơi nước mắt. Không phải vì tiếc nuối, mà vì lần đầu tiên, có ai đó chứng minh rằng: cô đã không yêu sai người. Những năm tháng đơn phương ấy, chưa từng là vô nghĩa.

Khi Giang Tùy mang đến chiếc kẹp tóc năm xưa, lúc anh cúi xuống nhẹ nhàng gài lại lọn tóc mái cho cô, Lâm Diên không kiềm được nước mắt. Tất cả cảm xúc chôn chặt, tất cả những đợi chờ không tên, tất cả giận hờn, ấm ức, yếu đuối và yêu thương, đều hóa thành nước mắt tuôn rơi.

Cô đấm anh, cô khóc, cô trách móc, nhưng vẫn đứng đó, để anh ôm, để anh lau nước mắt, để lần đầu tiên sau bao năm, cô cho mình một cơ hội bước tới tình yêu.

“... Giang Tùy, em h ận anh c hết đi được.” – Lâm Diên lên tiếng.

“Em thật sự…” – rồi cô bỗng nhiên nghẹn lại, không thể nói tiếp, trước mắt như phủ mờ bởi hơi nóng dâng lên nơi hốc mắt. Cô cúi gằm đầu, trán đập mạnh vào ngực anh, để mặc nước mắt tuôn rơi, nghiến răng nói, “H ận anh c hết đi được…”

Cô gái đang thổn thức nức nở, bất ngờ giáng một cú đấm mạnh vào sườn anh, giận dữ hỏi: “Tại sao… sao anh lại có thể khiến người ta g hét đến mức này chứ?”

Giang Tùy mắt hoe đỏ, vòng tay ôm chặt lấy cô, khóe môi khẽ nhếch lên, để mặc cô trút cạn mọi đau đớn, tủi hờn bao năm qua trong vòng tay mình…”

Giang Tùy không phải là người hoàn hảo. Anh từng bỏ lỡ, từng làm cô tổn thương, từng khiến cô gần như tuyệt vọng. Nhưng anh cũng là người duy nhất, trong khoảnh khắc cô cần nhất, đã quay lại, dang tay ôm lấy cô như một điều hiển nhiên.

Tình yêu của anh không ồn ào, không hoa lệ, nhưng trong từng cái chạm, từng ánh mắt, đều là thành ý. Anh dám đối mặt với quá khứ, dám gánh lấy tương lai, và dám nói một câu khiến bao năm cô đơn của cô trở nên đáng giá: "Lâm Diên, yêu đương với anh không?”

Tình yêu này không bắt đầu bằng một sự hòa hợp, mà là một hành trình gập ghềnh, nhiều giằng xé. Nhưng chính vì thế, nó càng chân thật. Lâm Diên chưa từng yêu sai người – đó là điều mà cả cô và độc giả đều phải thừa nhận. Và Giang Tùy, dù đến muộn, nhưng cuối cùng cũng đến, với tất cả tấm lòng.

Có lẽ, mỗi người trong chúng ta đều là Lâm Diên ở một thời điểm nào đó trong đời – từng âm thầm yêu, từng lặng lẽ đau, từng không dám nói ra, nhưng vẫn yêu không hối tiếc. Và cũng có thể, ai đó sẽ là Giang Tùy, sau tất cả vòng xoáy cuộc đời, cuối cùng quay lại, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Yêu đương với anh nhé?” – và cái gật đầu trong nước mắt ấy, sẽ là hồi đáp dịu dàng nhất cho một trái tim đã đợi chờ quá lâu.

Tình đầu không phải là một chuyện tình có kết quả. Nó không có sự khởi đầu chính thức, càng không có một cái kết rõ ràng. Nó giống như một nhành hoa nở rộ trong thinh lặng, tỏa hương một cách âm thầm, rồi khép lại cũng âm thầm như thế. Nhưng dù không được đáp lại, tình đầu vẫn luôn là điều đáng quý – vì đó là lần đầu tiên trái tim biết thổn thức, là lần đầu tiên một người con gái học cách yêu thương mà không mong nhận lại điều gì.

Có người sẽ quên, có người sẽ nhớ, có người sẽ đau, có người sẽ mỉm cười… Nhưng ai cũng sẽ mang theo mối tình đầu ấy như một phần thanh xuân không thể thiếu. Bởi vì tình đầu là minh chứng cho sự trưởng thành, là dấu mốc đầu tiên của những cảm xúc chân thành nhất, ngây thơ nhất, mà cả cuộc đời này không ai có thể lặp lại được lần thứ hai.

Nhưng, tình yêu đẹp nhất, chưa chắc là mối tình đầu, mà là sau bao năm tháng trôi qua, sau những hiểu lầm và vụn vỡ, vẫn có thể tìm thấy nhau, vẫn muốn cùng nhau đi nốt phần đời còn lại. Như Lâm Diên và Giang Tùy, như một bản tình ca day dứt mà ngọt ngào, bắt đầu từ lặng thầm – và kết thúc bằng một cái ôm thật chặt.

“...Cô không muốn hối hận, cũng không muốn để Giang Tùy trở thành sự thỏa hiệp trong cuộc đời mình.

Thế nhưng khoảnh khắc này, cô bỗng cảm thấy… có lẽ, mọi thứ rồi sẽ qua thôi.

Phía sau cô là hoàng hôn như đổ tràn khắp đất trời, sắc cam vàng đặc sánh tuôn chảy, rực rỡ như cái cách năm xưa anh phải lòng cô – vội vàng mà mãnh liệt.

Giang Tùy bỗng không muốn chờ mặt trời lặn nữa, cũng không muốn đợi pháo hoa bừng lên trên không trung.

Bởi tất cả những nghi thức, đều chẳng bằng việc sau bao vòng tròn luẩn quẩn, em và anh vẫn đứng trước mặt nhau như ngày nào.

Nhưng lần này, để anh là người hỏi em trước.

Anh nâng khuôn mặt cô lên, vẫn là chàng trai năm xưa trong ký ức cô – ngông cuồng, rực rỡ nhưng không hề kiêng dè…”

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Nguyệt Quý

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN