logo
REVIEW>> LỜI CHƯA NÓI
loi-chua-noi
Tìm truyện

LỜI CHƯA NÓI

Độ dài: 94

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 628

Lộ Ý Nùng sinh ra và lớn lên tại Viên Thành. So với những nơi khác, vào mùa đông, sương giăng mưa phùn khắp lối khiến thành phố lạnh lẽo hơn rất nhiều. Dường như, lạnh đến mức, cũng khiến trái tim cô băng giá cô độc. Thế giới trong mắt Lộ Ý Nùng là khoảng trời âm u, rả rích nỗi buồn.

Mẹ cô mất sớm, ba tháng sau tang lễ, bố nhanh chóng cưới vợ mới. Lúc ấy, ông rõ ràng không hề có tình cảm gì đặc biệt với con gái nhỏ, nhưng vẫn giành quyền nuôi dưỡng Lộ Ý Nùng, không cho cô trở về bên nhà ngoại. Gia đình, có chăng là những mảnh vỡ tang thương mà thôi.

Để những năm tháng tiếp theo đối với một đứa trẻ như cô, chính là chuỗi ngày bất hạnh. Cả bố và mẹ kế, đều cảm thấy Lộ Ý Nùng đang trở thành gánh nặng trên vai, nhìn cô như thế nào đều chán g hét. Thế nên, trong cái vòng chồng chéo này, là những ánh mắt lạnh nhạt xa lạ dành cho nhau.

Lộ Ý Nùng tuy còn bé, nhưng cũng dần cảm nhận được sự á c ý đến từ mọi người. Cô trở nên khép mình lại, cuộn bản thân trong chiếc kén nhỏ tăm tối, gặm nhấm từng nỗi hoảng loạn bất an đang lan tràn.

Lộ Ý Nùng không được yêu thương, không có hạnh phúc.

Thật bất hạnh biết bao.

Thế nên, Lộ Ý Nùng luôn tự nhủ, phải cố gắng nỗ lực hơn nữa, đợi khi đôi cánh của cô đủ lớn, cô sẽ bay đi khỏi chốn này, tìm một nơi thật sự thuộc về mình. Một nơi mà chỉ cần khi mỏi mệt, có thể nép mình nhắm mắt, chờ giông bão tan lại có thể nhìn thấy ánh mặt trời.

Năm Lộ Ý Nùng 15 tuổi, cô ruột của cô là Lộ Thanh, một cô gái trẻ đẹp tài giỏi sắp kết hôn. Chuyện là sau khi Lộ Thanh đến Bắc Thành học tập và làm việc thì quen với Chương Bồi Minh. Ông là chủ tịch một tập đoàn lớn đã sớm mất vợ, hơn cô ấy hai mươi tuổi. Bọn họ rơi vào tình yêu, muốn sớm ngày cận kề bên nhau.

Cuộc hôn nhân này, ai nấy nhìn vào đều cảm thấy Lộ Thanh đang trèo cao, mang tham vọng chiếm lấy quyền lực tiền tài nhà họ Chương. Thế nên, họ một bên khao khát ao ước, một bên lại đố kị khinh bỉ cô ấy. Lộ Thanh mặc kệ tất cả, từng bước chuẩn bị gả vào hào môn.

Lộ Thanh rất thương cháu gái Lộ Ý Nùng, không muốn cô bé chôn vùi tương lai và tài năng ở nơi quê nhà nghèo nàn. Vì vậy, cô ấy tranh cãi với người trong nhà, nhất quyết muốn đem theo Lộ Ý Nùng đến Bắc Thành cùng mình.

Lúc ấy, Lộ Ý Nùng nào đâu biết, chuyến đi này của cả hai cô cháu, sẽ khiến cuộc đời của họ gặp nhiều biến cố đến vậy. Không chỉ là vận mệnh Lộ Thanh, mà Lộ Ý Nùng đều đổi thay. Cuối cùng, chẳng biết là may mắn hay khổ sở, tất cả đã được trời cao an bài.

Từ đây, Lộ Ý Nùng cùng với Lộ Thanh đến sống tại nhà họ Chương, trở thành cháu gái nhỏ được cô dượng yêu quý vô cùng.

Lộ Ý Nùng cứ như cô bé lọ lem, qua một đêm bỗng hoá thành nàng công chúa yêu kiều diễm lệ, vương miện trên đỉnh đầu, váy áo bồng bềnh, giày pha lê lấp lánh. Thật khiến người khác hâm mộ ghen ghét.

Chương Bồi Minh còn có một người con trai lớn hơn Lộ Ý Nùng 4 tuổi, tên là Chương Dung Hội. Thế nhưng, cô vẫn chưa được gặp anh lần nào. Nghe bảo, anh đang du học ở nước ngoài, cũng rất ít khi trở về nhà.

***

Đến Bắc Thành, Lộ Ý Nùng đã có cuộc sống hoàn toàn khác. Thế nhưng, cô biết, đó chỉ là lớp vỏ hào nhoáng hoa lệ bên ngoài mà thôi, tận sâu trong xương tuỷ, cô vẫn là nhóc con quê mùa đến từ trấn nhỏ xa xôi, chẳng biết chẳng hiểu gì về tầng lớp thượng lưu. Mọi người nể mặt nhà họ Chương nên mới khách sáo đôi chút với cô ngoài sáng. Còn trong tối thì dùng tất cả những từ ngữ khó nghe thương tổn nhất để châm chọc giẫm đạp cô.

Lộ Ý Nùng của năm đó, mới chỉ là đứa trẻ đang độ tuổi trưởng thành với trái tim chắp vá từ những mảnh vỡ trong gia đình. Thế nên, cô nhạy cảm yếu ớt và dễ dàng bị người khác tổn thương sâu đậm.

Hoá ra, cho dù ở đâu, Lộ Ý Nùng cũng luôn phải đối diện với sự công kích bất công đến từ những người mang mặt nạ ôn hoà tử tế. Mà đằng sau đó, là tâm hồn xấu xa dơ bẩn hơn bao giờ hết.

Lần đầu tiên Lộ Ý Nùng gặp Chương Dung Hội là trong nhà kính trồng hoa. Anh chẳng những dung mạo hơn người còn cao lớn mạnh mẽ, khí chất kiêu ngạo lạnh lùng. Đứng trước anh, cô như một nhành lưu tô mềm yếu mỏng manh đến đáng thương.

Lộ Ý Nùng rất muốn làm quen với Chương Dung Hội, muốn được đến gần hơn với anh một chút xíu. Bởi vì, anh như mặt trời rực rỡ phía trên cao kia, nơi mà thế giới ảm đạm mờ mịt của cô vẫn luôn thầm ngưỡng mộ, mong được chạm tay vào thứ ánh sáng diệu kỳ đó.

Thế nhưng, chỉ một ánh mắt hờ hững mang nhiều lạnh lẽo lướt qua ấy, Lộ Ý Nùng đã biết, Chương Dung Hội không thích mình. Kỳ thật, ai mà cảm thấy thân quen vui vẻ được với một cô gái xa lạ đột nhiên đến sống nhờ ở nhà mình cơ chứ. Hơn nữa, cô lại còn là cháu gái của mẹ kế anh. Thế nên, Lộ Ý Nùng lùi lại một bước, không dám vọng tưởng xa vời nữa.

Anh là mặt trăng trên trời, cô là cỏ dại dưới đất, ngay từ khoảnh khắc bắt đầu, không hề có sự tương xứng trong một khung hình, chứ đừng nói là giao thoa gặp gỡ.

Lộ Ý Nùng là người hiểu chuyện, những việc xảy ra, cô sẽ luôn để ý và điều chỉnh theo ý muốn người khác. Bởi cô sợ, mình sẽ gây nên phiền nhiễu không đáng có. Thế nên, khi thấy rõ Chương Dung Hội muốn định ra khoảng cách với mình, Lộ Ý Nùng liền thuận theo anh, không dám có chút suy nghĩ vẩn vơ nào.

Thế nhưng, chẳng biết từ bao giờ, những mông lung lơ đễnh trong thoáng chốc lại hoá thành giấc mơ ngọt ngào tràn vào trái tim, khiến nó loạn nhịp bối rối. Lộ Ý Nùng nhận ra, mình đã thầm yêu anh mất rồi.

Phải chăng, vì một chút dịu dàng nghiêng về phía cô khi anh biết chuyện của Trình Mân. Hay phải chăng, vì một chút bồi thường cho cô bằng hai tấm vé đi xem ca nhạc mà cô mong chờ đã lâu. Hay phải chăng, vì một chút quan tâm ấm áp trong ngày Tết khi cô đang bơ vơ lạc lõng nhất…

Nhè nhẹ như vậy, lại khiến Lộ Ý Nùng không cách nào khống chế được tình yêu thầm kín của bản thân.

Lộ Ý Nùng những tưởng rằng mình đã che giấu rất tốt cho đến khi nghe được từng câu từng chữ đầy đ ộc á c cay nghiệt của Triệu Huỷ. Cô ta muốn vạch trần huỷ hoại cô. Cho dù, cô không làm gì sai thì trong mắt những người này, sinh ra nghèo hèn đã là một tội danh rất lớn.

Khi ấy, Lộ Ý Nùng như vỡ oà trong nước mắt. Cô muốn trốn chạy, rời đi Bắc Thành ngay lập tức. Nơi này, xinh đẹp xa hoa nhưng chứa đầy gai nhọn, mỗi bước đi của cô đều phải chịu đau đớn, m áu chảy khắp nơi.

Thế nên, Lộ Ý Nùng quyết định chuyển về Viên Thành như cũ, chôn chặt cả tình yêu và mộng tưởng của mình xuống thật sâu. Bức thư tình chưa gửi, trang sách Hoàng tử bé khép lại, tạm biệt Chương Dung Hội, tạm biệt tất cả.

***

Chương Dung Hội là con trai duy nhất của Chương Bồi Minh, người thừa kế hợp pháp toàn quyền của nhà họ Chương. Sau khi mẹ mất, từ bé anh đã được đưa sang nước ngoài du học, bồi dưỡng thêm tất cả các kỹ năng cơ bản khác. Với tư chất thông minh ưu việt, anh nhanh chóng hoàn thành việc học với thành tích xuất sắc, cũng khiến người khác thán phục trước thiên phú về nghệ thuật thể thao của mình.

Dường như, ở Bắc Thành phồn hoa náo nhiệt, xét về gia thế, nhan sắc hay tài năng thì Chương Dung Hội luôn là cái tên sáng giá nhất mà bao người mong muốn với lấy.

Đáng tiếc, Chương Dung Hội quá kiêu căng lạnh nhạt, không để bất kỳ ai vào mắt. Cho dù là tiên nữ trước mặt, cũng không khiến anh động lòng thương xót. Bạn bè đều bảo nhau rằng, không biết cô gái như thế nào mới có thể khiến anh rơi xuống phàm trần, hưởng thụ khói lửa nhân gian đạm bạc.

Bạn bè không biết, Chương Dung Hội lại càng không biết bản thân mình sẽ yêu thích một người ra sao. Trong mắt anh, ai cũng đáng g hét như nhau. Đến cả người mẹ kế Lộ Thanh và cháu gái Lộ Ý Nùng của cô ấy, anh cũng không có mấy thiện cảm. Đều là những con người giả dối, ham hư vinh tiền bạc mà thôi.

Thế nên, Chương Dung Hội khó chịu với Lộ Thanh, càng khó chịu hơn với Lộ Ý Nùng. Chỉ là, khi nhìn thấy cô gái gầy nhỏ mở to đôi mắt tròn xoe vô tội nhìn mình, anh lại thấy mềm lòng. Rõ ràng, cô đâu có làm gì anh kia chứ. Vậy mà, anh hết lần này đến lần khác đều vô tình với cô, không muốn cô đến gần chút nào.

Những tưởng, thời gian đã làm cho những thành kiến ban đầu trở nên phai mờ để có thể tô điểm cho những hy vọng mới thì Chương Dung Hội biết được, Lộ Ý Nùng muốn rời Bắc Thành về Viên Thành, không ở lại đây nữa. Đáng ra, anh nên vui mừng vì điều này, cô đến từ đâu thì nên trở lại đấy. Thế nhưng, chẳng hiểu sao trái tim anh lại bức bối nhói đau đến vậy.

Khoảnh khắc Chương Dung Hội đến tận Đồng Nam tìm gặp Lộ Ý Nùng, anh mới hiểu rõ được sự trống trải hoang vắng trong lòng là từ đâu.

Hôm ấy, Lộ Ý Nùng đứng sau quầy của tiệm ảnh, mái tóc cô hơi rối, sợi tóc không nghe lời mà vương trên gò má ửng hồng. Cô mặc bộ váy áo phai màu cũ kỹ, đôi mắt thuần khiết trong veo như ngọc. Cô ngước mắt lên nhìn anh, sáng trong rạng rỡ, tựa cầu vồng sau cơn mưa lớn, lấp lánh nhiều màu.

Tất cả những cảm xúc không tên mà Chương Dung Hội chưa kịp định hình, trong giây phút này liền hoá thành hai chữ “rung động”. Hoá ra, trong thinh lặng đã qua, là sợi tơ yêu, dệt nên nguyệt hồng mà anh nào hay biết.

Chỉ tiếc rằng, dường như Chương Dung Hội anh đến trễ mất rồi. Muốn kiên nhẫn bên Lộ Ý Nùng thêm vài năm nữa, chờ đợi cô học xong Đại học, trưởng thành rồi, dưới trời hoa nở rộ thổ lộ lời yêu thì mọi thứ đã quá muộn màng.

Chương Dung Hội đã bỏ lỡ mất tình yêu trong quãng thời gian tươi đẹp nhất, cũng khiến cho Lộ Ý Nùng phải mang theo sự tổn thương mà rời đi.

Lời chưa nói - lại càng không thể nói.

Nhưng mà, Lộ ý Nùng à, hãy tin tưởng anh. Anh gánh vác trên vai trách nhiệm của gia tộc, hưởng thụ vinh hoa phú quý từ đấy nên phải có nghĩa vụ bảo vệ gìn giữ nó. Còn em, anh chưa bao giờ buông bỏ sợi tình của chúng ta. Cho dẫu có khó khăn đến thế nào, anh đều sẽ tìm được em, nói hết với em những lời còn dang dở.

Lộ Ý Nùng, Chương Dung Hội anh yêu em, vẫn luôn yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Mưa tuyết nhuộm đầy con phố nhỏ, nguyện nắm tay em đi hết quãng đường dài.

____

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN