Tác giả:
Bạch Thanh Khê
Reviewer:
AI_Lạc Tiên
Designer:
AI_Song Thiện
Thể loại:
Cổ đại,
Cung đình hầu tước,
Hào môn thế gia,
Cung đấu,
Tranh quyền đoạt vị,
Sạch,
Sủng Ngọt,
Điên cuồng,
Độc chiếm ,
Thiên chi kiêu tử,
Thiên chi kiêu nữ,
Nhẹ nhàng,
Cưới trước yêu sau,
Hài hước,
Chữa lành,
HE
Độ dài: 89
Tình trạng: Hoàn convert
Lượt xem: 83
Phong Khánh năm thứ 32. Mùa thu.
Hoàng cung lá vàng rơi đầy đất, không khí se se lạnh, làn gió tươi mát vờn quanh khắp nơi. Chẳng ai có thể dự đoán được một cơn sóng ngầm sắp sửa xảy ra, sẽ cuốn tung mọi thứ chẳng theo bất kỳ quy tắc nào, làm xáo trộn và đảo đ iên cả những sắp đặt vốn dĩ.
Một đạo thánh chỉ tứ hôn ban xuống, kéo theo một mối tơ duyên xa lạ buộc chặt vào nhau. Cứ ngỡ rằng sẽ chẳng đi đến kết thúc tốt đẹp nhưng ngờ đâu, thiên ý đổi thay vận mệnh, kết nguyệt hồng cho đôi lứa.
Khắp thiên hạ đều biết, Thái tử Lục Duật Hành từ khi sinh ra đã có mệnh thiên tử, trữ quân tương lai của đất nước. Hắn chẳng những vẻ ngoài xuất chúng mà còn có trí tuệ cùng năng lực vượt bậc hơn người. Mang trong mình dòng máu hoàng tộc cao quý, hắn thanh lãnh lạnh lùng, tâm tư sâu nặng kín đáo. Cho dù là đứng trước bất cứ sự việc nào hắn đều có thể dùng sự trầm tĩnh đến đáng sợ của mình để đối phó hết thảy.
Trải qua nhiều năm trưởng thành tôi luyện trong chốn hoàng cung thâm sâu nhiều mưu kế toan tính, Lục Duật Hành hiểu rõ những gì mà hắn nên làm và phải làm. Vì vậy, dẫu con đường mà hắn đang đi nhuộm đầy gió tanh mưa m áu, c hém g iết huỷ diệt, hắn cũng chưa từng chùn bước.
Mỗi một bước đi của Lục Duật Hành là một lần hắn suy tính thiệt hơn. Bởi vì, trên ván cờ quyền lực địa vị, chỉ một nước cờ sai lầm đều có thể đưa hắn vào tử cục. Vậy nên, dù có là gì, hắn đều muốn mọi chuyện nằm trong kế hoạch, trù định của bản thân mình.
Đáng tiếc, thánh tâm khó dò, Hoàng đế một lòng muốn chỉ định Thái tử phi cho Lục Duật Hành là nữ nhi phủ Trữ quốc công. Không cần biết hắn có đồng ý với mối hôn sự này hay không? Không cần biết hắn có thích cô nương này hay không?
Một câu đã định, mang cuồn cuộn mây đen và giông tố đến.
Lục Duật Hành thật sự tức giận trước quyết định có phần vội vàng và mang theo nhiều tính toán của Hoàng đế. Nhưng mệnh vua khó chống, hắn chỉ có thể từng bước thuận theo và sắp xếp lại mọi thứ trong tầm kiểm soát của mình.
***
Đối với những người khác, có lẽ việc trở thành Thái tử phi Đông Cung và sau này trở thành Hoàng hậu một nước là một niềm kiêu hãnh quyền uy cũng như mang lại vinh quang cho gia tộc. Nhưng đối với Trữ Anh, đây là con đường chông chênh mà nàng không hề muốn dấn thân vào.
Quay lại nhiều năm trước, tiểu cô nương Trữ Anh khi đấy mới vừa tròn năm tuổi thì vì sự sơ suất của tôi tớ trong nhà mà gặp phải bọn buôn người. Cứ thế, rõ ràng nàng là viên minh châu quý giá của phủ Trữ quốc công, trên có phụ mẫu yêu thương dưới có huynh trưởng chở che, nay phải lang thang phiêu bạt bên ngoài tận mười năm dài đằng đẵng.
Trữ Anh bị đem đến thị trấn Giang Nam xa xôi, sống nơi thôn quê nghèo nàn, từng ngày chật vật với cuộc sống mưu sinh. Nàng không được học hành tử tế, không có ai dạy bảo nâng niu. Thế nên, nàng như một nhành tuyết lê trắng muốt xinh đẹp bị dòng thời gian vương lên những vết tích lắng đọng u buồn.
Vì thế, khi Trữ Anh được tìm trở về vào hai năm trước, cả phủ Trữ quốc công đều xem nàng như trân bảo mà yêu chiều dung túng. Bởi vì, đánh mất nàng là sai lầm của họ, để nàng phải chịu nhiều khổ sở bao năm qua giữa nhân gian hỗn loạn cũng là sai lầm của họ. Vậy nên, chỉ cần Trữ Anh bình an vui vẻ, nàng muốn gì đều được.
Chính điều đó đã khiến cho Trữ Anh tuy bây giờ là tiểu thư khuê các nơi Kinh Thành nhưng tính cách vẫn như ngày nào. Nàng có thể vô tư làm mọi thứ, không cần sợ hãi, không cần thay đổi, lại càng không cần lo lắng bị bao người cười chê. Vì phía sau lưng nàng là phủ Trữ quốc công, là phụ mẫu, là huynh trưởng. Bọn họ sẽ dùng hết khả năng của mình để bù đắp, bảo vệ và thương yêu nàng đến vô hạn.
Đến tuổi cập kê, mọi người đều mong Trữ Anh tìm được một vị hôn phu tốt, có thể chăm sóc bao dung cho nàng cả đời này. Tiếc là nguyện ước còn chưa thực hiện được thì đã có biến động lớn làm rối loạn toàn bộ.
Thánh chỉ rơi xuống, Trữ Anh từ một tiểu thư bình thường lắc mình biến thành Thái tử phi được người người ngưỡng mộ ước ao. Tưởng rằng là điều tốt đẹp nhưng ai nấy đều hiểu, số phận của nàng đang đứng bên bờ vực của c hết chóc. Nàng là một quân cờ bị người khác đẩy ra làm kẻ thế mạng. Và từ giờ, vận mệnh của nàng không còn do chính nàng nắm lấy nữa.
Trữ Anh tuy không giỏi tri thư lễ nghĩa, không am hiểu cầm kỳ thi hoạ, thế nhưng nàng nhận thức rất rõ về những gì mà mình có. Cuộc hôn nhân này, nàng hoàn toàn không thể bước vào. Bởi vì, nàng và Thái tử Lục Duật Hành, khoảng cách vô cùng chênh lệch.
Lục Duật Hành là ánh trăng treo nghiêng trên bầu trời đêm, thanh cao vời vợi, kiêu hãnh tuyệt tình. Còn Trữ Anh nàng chỉ là nhành hoa nhỏ nhoi dưới mặt đất mà thôi. Cho dù có chút xinh đẹp dân dã hay tinh nghịch đáng yêu như thế nào thì đều không phù hợp hay xứng đôi bên cạnh hắn. Dẫu được đặt cạnh nhau bởi thánh ý thì vẫn khó lòng với đến, chứ đừng nói là hắn sẽ nguyện ý vì nàng mà rơi xuống phàm trần.
Thế nên, Trữ Anh rất muốn cầu xin Hoàng đế thu hồi thánh chỉ đã ban, hoặc Thái tử Lục Duật Hành kiên định từ chối hôn sự này. Chỉ là, nàng không biết, có đôi khi, có những chuyện, không thể đổi thay.
Cứ thế, Trữ Anh và Lục Duật Hành bước vào cuộc hôn nhân đầy bắt buộc. Mỗi người đều mang theo tâm tư khác nhau, nhưng chung quy vẫn là không xuất phát từ nền tảng tình cảm, lại càng không vì nhau mà điều chỉnh bước chân của mình.
***
Lục Duật Hành từ trước đến nay luôn là người nghiêm cẩn phép tắc, nho nhã lãnh đạm. Hắn tựa như trích tiên, không dính chút bụi trần, mọi việc đều xử lý theo quy củ, không cho phép sai lầm, đến ánh mắt cũng không chứa được hạt cát nào.
Vậy mà, Lục Duật Hành lần đầu tiên nhìn thấy Trữ Anh là lúc nàng trao tín vật cho tám người nam nhân khác nhau, với ai nàng cũng cười như trăng non sau rặng mây, yêu kiều lả lướt thật chướng mắt. Hắn cho rằng, nàng hành sự không phù hợp, phong lưu đa tình, chẳng thể nói lý.
Vì thế, ngày đầu tiên sau khi được ban hôn, Lục Duật Hành đã kề đao vào cổ Trữ Anh, từng lời lạnh lẽo, “Về sau mọi sự nàng phải nghe theo lời ta. Nếu trái ý ta, phải c hết.”
Đêm tân hôn, Lục Duật Hành đối với Trữ Anh lãnh đạm, “Trên mặt đất, trên bàn đều có thể ngủ, nàng có thể thử xem.”
Rõ ràng lúc ấy, Lục Duật Hành cảm thấy Trữ Anh là một người tâm cơ còn hay ngây ngô giả vờ. Thế nên, hắn đối xử với nàng không tốt, lời nói hay hành động đều không đặt nàng vào lòng. Thế nhưng, chẳng biết từ lúc nào, hắn lại chẳng thể rời ánh mắt khỏi nàng.
Có lẽ, ngay từ giây phút ban đầu gặp gỡ, Lục Duật Hành đã bị Trữ Anh thu hút. Vì vậy, hắn mới để ý nàng đến thế. Hắn thấy, đôi mắt nàng như mặt hồ mùa thu gợn sóng, hàng mi cong cong như cánh bướm dập dìu dưới nắng, nụ cười như tiếng chuông ngân nơi chùa cổ trên núi cao. Mọi thứ của nàng, đều khiến trái tim hắn dao động bối rối.
Phải chăng, trong thoáng chốc lơ đễnh, Lục Duật Hành đã không thể tự kiềm chế sự xao xuyến trong lòng dành cho Trữ Anh. Đến cả mùi hương hạt dẻ nhàn nhạt trên người nàng cũng khiến hắn say mê cuồng đ iên không lối thoát. Vậy mà, hắn lại che đậy những cảm xúc chân thật của mình, vờ rằng mối hôn sự này chỉ là hắn đang thực hiện theo lý trí mà thôi.
Rồi cũng chính Lục Duật Hành, trầm mê quyến luyến, sẵn lòng đánh đổi hết thảy để có được cái liếc nhìn, tiếng cười của Trữ Anh dành cho hắn.
Dường như, nàng chính là thiên mệnh của hắn.
Lục Duật Hành từng nghĩ, cuộc hôn nhân với Trữ Anh là hắn bất đắc dĩ tạm chấp nhận. Lại không ngờ rằng, là hắn thầm thương nàng, là hắn đánh mất trái tim đối với nàng, là hắn chủ động câu dẫn nàng, cũng là hắn phá vỡ mọi quy tắc vì nàng.
Lúc này, Lục Duật Hành mới hiểu được, thứ hoàn mỹ mà hắn theo đuổi bấy lâu nay, từ lâu đã ở bên cạnh hắn, dệt thành bốn chữ “Loan phượng hoà minh”.
“Giữa ý trời ta mặc bước theo nàng trên con ngõ dài
Định mệnh kề bên lại vờ như thờ ơ lạnh nhạt
Ẩn mình trong dòng suy nghĩ vần xoay,
Ai còn ngóng trông giữa những bước chân chậm rãi
Muốn cùng nàng trải qua những việc đời thường mỗi ngày
Cũng nguyện nhìn thấy nàng dệt thêu ánh đèn giữa nơi phố vắng
Nếu duyên lành, trời xui đất khiến mà nâng chén giao bôi
Hãy hoan hỉ đón nhận.” *
____
*: Trích bản dịch lời bài hát Xuân mãn do Tỉnh Lung thể hiện, Ost Khom lưng
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Lạc Tiên
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved