Tác giả:
Thần Niên
Reviewer:
AI_Thủy Tiên
Designer:
AI_Nguyệt Bạch
Thể loại:
Hiện đại,
18+,
Sắc,
Hào môn thế gia,
Cưới trước yêu sau,
Thiên chi kiêu tử,
Nghiệp giới tinh anh,
Nữ truy,
Sạch,
Sủng Ngọt,
Nhẹ nhàng,
Hài hước,
HE
Độ dài: 127
Tình trạng: Hoàn edit
Lượt xem: 338
Giới thiệu:
Một đêm hoang đường.
Lê Đường phát hiện trên cơ bụng của người đàn ông nằm bên cạnh có đầy vết cào đỏ. Cô chậm chạp nhìn lên trên, gương mặt tuấn tú khôi ngô thanh nhã ấy vô cùng quen thuộc.
Không ngờ lại là…
Khương Lệnh Từ, vị giáo sư trẻ tuổi nhất trong giới học thuật!
Nghe đồn anh xuất thân từ một danh môn nghiêm cẩn, hết lòng vì học thuật, đoan chính ngay thẳng và vô cùng truyền thống.
Lê Đường mang gương mặt thiên thần của một mỹ nữ thanh thuần, nhưng thực chất lại táo bạo liều lĩnh. Cô nhận ra rằng sự va chạm cơ thể với Khương Lệnh Từ có thể khiến nguồn cảm hứng vốn cạn kiệt của mình trở nên tràn đầy, thử thăm dò hỏi: “Có thể hẹn nữa không?”
Người đàn ông khi mặc quần áo trông như một quân tử tao nhã lịch sự, chỉ có đôi mắt sau tròng kính là thâm sâu khó đoán: “Đương nhiên.”
Lê Đường đinh ninh rằng cả hai đã có chung một suy nghĩ.
Mãi đến ba tháng sau.
Sau khi hoàn thành bức tranh, Lê Đường chuẩn bị một bó hoa tươi để cảm ơn Khương Lệnh Từ, tiện thể đề nghị kết thúc mối quan hệ này.
Khương Lệnh Từ hơi gật đầu, quả thật cũng nên bước vào giai đoạn tiếp theo rồi.
Thấy anh đồng ý, Lê Đường thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: Đúng là nên hợp tác với người có học vấn, nói hẹn là hẹn, nói dứt là dứt, gọn gàng dứt khoát.
Cô dâng hoa cho người thầy nhân dân luôn tận tâm giúp đỡ kẻ khác.
“Tôi chấp nhận lời cầu hôn của em.”
Tay cầm hoa của Lê Đường cứng đờ.
Lê Đường: Chúng ta mới quen nhau có một trăm ngày thôi mà.
Khương Lệnh Từ: Chúng ta đã yêu nhau một trăm ngày rồi.
— Trong sự hoang đường, tôi gặp được kỳ tích.
Góc nhìn của Lê Đường: Hẹn “ngủ”
Góc nhìn của Khương Lệnh Từ: Hẹn hò
***
Có lẽ, mỗi người trong chúng ta đều khao khát được chạm đến một điều gì đó, một thứ gì đó mà ta cho là “hoàn mỹ”. Khao khát ấy không là của riêng ai, cũng không loại trừ ai.
Với người làm nghệ thuật cũng thế. Hai chữ “hoàn mỹ” là thứ mà họ luôn tâm niệm, khắc khoải kiếm tìm, là “đích đến” mà họ luôn khao khát chạm đến trên con đường theo đuổi nghệ thuật.
Lê Đường cũng là một người theo đuổi nghệ thuật. Hay nói chính xác hơn, cô là một hoạ sĩ.
Lê Đường rất có tài. Tài năng ấy đã sớm được bộc lộ từ ngày bé, tài năng ấy không chỉ thể hiện cách rõ ràng nhất khi cô cầm bút lên và vẽ, mà còn thể hiện ở đôi mắt nhạy bén với màu sắc, ở khả năng tái hiện đỉnh cao cùng sức sáng tạo dồi dào. Có thể nói, Lê Đường hội tụ đủ mọi yếu tố để trở thành hoạ sĩ.
Mà cô cũng chẳng phụ lại tài năng hội hoạ thiên bẩm của bản thân, khi mà hiện nay cô cũng đang bước trên con đường trở thành hoạ sĩ chuyên nghiệp.
Nhưng thời gian gần đây, cô đang gặp phải một vấn đề hết sức nan giải, nan giải đến nỗi có thể được liệt vào hàng “khủng hoảng nghiêm trọng” trong sự nghiệp của cô.
Đó là, mọi bức vẽ của cô đều bị đánh giá là không sinh động, vô hồn, thiếu sinh khí. Cô giáo nói, vì cô mải theo đuổi sự hoàn mỹ nên đã vô tình lãng quên “cái hồn” của vật mẫu, của người mẫu. Bạn bè anh chị “đồng môn” nói, trên đời này làm gì có thứ nào hoàn mỹ, chứ đừng nói là một người hoàn mỹ từ gương mặt cho đến hình thể, khuyên cô vẫn nên “tỉnh mộng” đi thôi.
Lê Đường có thể chấp nhận với đánh giá “bức vẽ này vô hồn và thiếu sinh khí”, cũng chấp nhận rằng bản thân đang mất cảm hứng, đang quá cố chấp trong việc theo đuổi sự hoàn mỹ. Nhưng cô không thể chấp nhận được khi có người nói rằng, trên đời này không có bất kỳ một ai sở hữu cả gương mặt và hình thể hoàn mỹ.
Ai nói người như vậy không tồn tại? Cô không tin! Cô không chấp nhận được điều đó!
Thế là, để chứng minh rằng điều mình luôn theo đuổi vẫn hằng tồn tại, cũng như là tiện thể tìm kiếm nguồn cảm hứng mới, Lê Đường đã quyết định tìm đến “men say”, tìm đến những thứ mới mẻ mà trước đây cô chưa từng.
Và đó cũng là cách mà cái đêm hoang đường ấy giữa Lê Đường và Khương Lệnh Từ bắt đầu.
…
Khương Lệnh Từ là một vị giáo sư trẻ rất nổi tiếng trong giới văn giáp cốt. Ngoài năng lực và địa vị vững chắc khó có ai có thể thay thế trong giới học thuật ra, anh còn nổi tiếng với nhan sắc và con người thanh cao không nhuốm bụi trần.
Nếu trên đời này chỉ còn lại duy nhất một đoá hoa, thì đó phải là loài hoa lan mang phẩm chất thanh cao, kiên định. Nếu chỉ được chọn ra duy nhất một người quân tử giữa biển người mênh mông, người ta sẽ không ngần ngại mà lựa chọn Khương Lệnh Từ.
Khương Lệnh Từ sinh ra trong một gia tộc lớn, gia đình gia giáo, gia phong nghiêm ngặt, xem trọng truyền thống. Điều này khiến anh đã sớm làm quen với sự kiểm soát đầy nghiêm khắc của cha mẹ, sự kỳ vọng lớn lao của cả gia tộc.
Anh dần trưởng thành, không phụ lại sự kỳ vọng của mọi người, trở nên vô cùng hoàn mỹ, hoàn mỹ đến nỗi, lắm khi khiến mọi người tưởng chừng như anh là vô thực. Anh được mệnh danh là “không cốc u lan”, là một sự tồn tại vừa đẹp tuyệt lại vừa cao quý, không một kẻ nào dám khinh nhờn hay vấy bẩn.
Nếu phải soi ra một khuyết điểm nào đó nơi anh, thì cố lắm người ta mới nặn ra được mấy chữ: tính tình có phần cứng nhắc, quá ngay thẳng và truyền thống.
Nhưng ai có thể ngờ được, sẽ có ngày mà một người luôn bị nhận xét là “cứng nhắc, quá ngay thẳng và truyền thống” như Khương Lệnh Từ… lại trải qua một đêm đầy hoang đường với một cô gái mà anh chẳng biết là ai, thậm chí là trước đây còn chưa từng gặp lần nào?
Ừm, vậy mà chuyện này đã xảy ra rồi đấy, xảy ra với vị giáo sư Khương nổi tiếng “khắc kỷ phục lễ” đó đấy.
Sau cái đêm đầy hoang đường ấy, Lê Đường vô cùng hốt hoảng. Cô không ngờ trong người chỉ có nhiều thêm chút men say thôi mà lá gan của cô lại nở ra to đến vậy, cô nào có ngờ mình lại “câu” trúng ngay “chiếc hộp mù” Khương Lệnh Từ này đâu.
Dự định ban đầu của cô là sẽ “chuồn êm” lúc anh đi tắm, vì anh không biết cô là ai, mà cô cũng chẳng cần anh chịu trách nhiệm. Vả lại, trong thế giới của người trưởng thành, nào có thứ gì lằng nhằng đâu, tôi anh tình nguyện, xong việc thì chia làm hai ngả, giải quyết nhanh gọn và dứt khoát như vậy là được rồi.
Nhưng bất ngờ thay, sau đó cô lại nhận ra rằng, việc “giao lưu thân thể” với Khương Lệnh Từ ở “khoảng cách âm” mang đến cho cô một nguồn cảm hứng dồi dào, sức sáng tạo trong cô như cây khô gặp mưa xuân, tràn trề và tươi mới.
Ngủ một đêm, Lê Đường như được bước lên “đỉnh cao” của nghệ thuật. Ngủ một đêm, Lê Đường tự thấy mình đã phá vỡ mọi rào cản, chinh phục mọi giới hạn của bản thân mình. Ngủ một đêm, Lê Đường cảm thấy sức sáng tạo trong cô chưa bao giờ bùng nổ đến thế.
Vậy là, từ dự định “ngủ xong xách váy bỏ chạy”, quý cô Lê Đường đã thay đổi ý định, cô quyết tâm phải “giao lưu thân thể” với giáo sư Khương thêm nhiều lần nữa, hoặc ít nhất là cho tới khi “giải mẫn cảm” với cơ thể anh thành công.
Họ có với nhau nhiều cái “hẹn”.
Nhưng mà, hình như “hẹn” của anh và “hẹn” của cô… không được giống nhau cho lắm…
…
Lê Đường giống như một bảng màu rực rỡ bất chợt đổ ập xuống thế giơn đơn sắc đơn điệu của Khương Lệnh Từ.
Nói rằng cô hoàn toàn trái ngược với anh cũng chẳng sai.
Vì thế giới nội tâm của cô phong phú, con người cũng tự do phóng khoáng, không tuân theo bất kỳ một quy tắc nào, cũng chẳng bị giới hạn bởi bất kỳ thứ gì. Cô khác với anh, người luôn tuân theo khuôn khổ, cẩn trọng từng bước, nghiêm cẩn giữ mình, thế giới đơn điệu đến độ buồn tẻ, chỉ cần nhìn một cái thôi là sẽ nhìn thấu tới tận điểm tận cùng trong anh.
Cô xinh đẹp phóng khoáng, nhiệt tình táo bạo, dường như không sợ hãi điều gì. Cô không ngại bày tỏ sự yêu thích nồng nhiệt dành cho anh, dẫu rằng sự yêu thích ấy có phần bộc trực và trần trụi, nhưng đôi mắt cô vẫn sáng trong chẳng nhiễm chút sắc dục. Dường như với cô, thích chỉ đơn giản là thích, không được phép mang theo bất kỳ toan tính hay ý đồ nào.
Có lẽ là ngoài Lê Đường ra, trên đời này sẽ chẳng có một cô gái nào dám nhìn vào mắt anh và thẳng thắn nói với anh rằng: Thân thể anh khiến em tràn đầy cảm hứng sáng tạo.
Sự xuất hiện của Lê Đường như dòng nước ấm tưới tắm trái tim lạnh lẽo cô độc của Khương Lệnh Từ, như bảng màu rực rỡ tô vẽ lên trang giấy trắng đơn điệu. Tình yêu của cô nồng cháy mà bền lâu, táo bạo mà chân thành.
Tình yêu này không phải bắt đầu từ một đêm hoang đường, mà là sự an bài của số mệnh, là kỳ tích mà trời cao ban xuống cho anh.
“Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã biết em là báu vật quý giá nhất đời này của anh.
Em là xuân hạ thu đông, là hoàng hôn và bình minh của anh.
Nói cách khác,
Em là tất cả của anh.”
____
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mad reviewer đã đọc: Xoài – Team Allin
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved