logo
REVIEW>> HOA TRÊN DA THỊT
hoa-tren-da-thit
Tìm truyện

HOA TRÊN DA THỊT

Tác giả:

Phi Manh

Độ dài: 81

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 217

Giới thiệu:

Trong buổi diễn thi cuối kỳ, sân khấu hợp tác giữa Thư Dao và nam thần trường học Tống Tinh Chu thu hút sự chú ý lớn.

Khi buổi biểu diễn kết thúc, Tống Tinh Chu ôm cô.

Tiếng hét phấn khích vang lên ở phía dưới khán đài, nhưng Thư Dao lại hoảng hốt nhìn về phía lối thoát hiểm không xa.

Vệ sĩ mà Minh Đình sắp xếp bảo vệ cô đang đứng chờ ở đó.

Trên đường về nhà, cô nói với vệ sĩ: “Chỉ là biểu diễn thôi, ôm nhau lúc kết thúc cũng chỉ là phép lịch sự. Anh tôi đang bận công việc ở Cảng Thành, không cần báo cáo mấy chuyện lặt vặt này làm phiền anh ấy.”

Vệ sĩ mặt không cảm xúc, đáp gọn: “Tôi biết rồi, Thư tiểu thư.”

Nửa đêm tỉnh giấc, Thư Dao ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Cô ngồi dậy, chạm mắt với ánh nhìn lạnh lẽo, tĩnh lặng của người đàn ông.

“Anh?” Cô ôm lấy trái tim đang đập loạn nhịp, giọng run rẩy: “Sao anh lại về?”

Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, đưa tay kéo lỏng cà vạt. Yết hầu khẽ chuyển động, giọng trầm thấp hỏi cô: “Biết sai chưa?”

Thư Dao cúi đầu thật nhanh: “Em sai rồi.”

“Rất tốt.” Người đàn ông ra lệnh bằng giọng điệu lạnh lùng: “Lại đây.”

Những năm tháng lớn lên bên cạnh Minh Đình, Thư Dao được nuôi dưỡng rất tốt. Cô xem anh như trời, anh nói gì chính là thế ấy, chưa từng phản kháng.

Cho đến một ngày, cô bật khóc, hét lên với Minh Đình: “Anh cả như ba! Anh làm thế này là loạn luân đấy!”

Người đàn ông trước mắt nghe vậy chỉ khẽ bật cười: “Loạn luân à? Nghe thú vị đấy, thử xem.”

*

Sau này, khi Thư Dao định dẫn bạn trai về nhà, cô bị Minh Đình chặn lại giữa đường.

Trong không gian chật hẹp của ghế sau xe hơi, Minh Đình bóp nhẹ chiếc cổ mong manh của cô, lạnh giọng hỏi: “Hắn là bạn trai em, vậy anh là gì?”

***

Trong ký ức của Thư Dao, những ngày mưa tầm tã luôn gắn liền với những điều tồi tệ. Bầu trời u tối xám xịt, những đám mây nặng trĩu ưu phiền, cái giá lạnh cắt qua da thịt, hạt mưa ẩm ướt dính nhớp rơi vào lòng người, gõ vang theo tiết tấu, từng nhịp từng nhịp bất an rối loạn…

Thư Dao đã từng có cuộc sống như một nàng công chúa nhỏ của bố. Cô bé được bố yêu thương chiều chuộng, nâng niu như báu vật quý giá nhất của mình. Bố mua cho cô những chiếc váy xinh đẹp lấp lánh, những viên kẹo ngọt ngào thơm ngon, những chiếc bút màu rực rỡ… Dường như, thế giới của cô khi ấy, luôn ngập tràn những ấm áp cùng hạnh phúc. Tiếng cười đùa quẩn quanh như hoa liễu, thấm nhuần trong không khí thơm lành.

Đến cơn mưa bất chợt, cũng không hề khiến Thư Dao khó chịu chút nào. Bởi vì, có bố bên cạnh, tất cả những giông bão ngoài kia, đều dừng lại phía sau cánh cửa nhỏ. Thư Dao luôn cảm thấy an toàn.

Thế nhưng, biến cố đã kéo đến bất ngờ như một con sóng dữ, cuộn tung vào bờ cát êm ả và cuốn theo hết bình yên Thư Dao đang có. Chiếc xe của bố cô gặp phải tai nạn thảm khốc trên đường, ông mất đi. Còn chủ tịch Minh Lệ thì bị thương nghiêm trọng, hôn mê sâu.

Chỉ trong khoảnh khắc, cô gái nhỏ đánh rơi vương miện xuống đất vỡ tan tành, trở thành đứa trẻ bất hạnh nhất trên đời, mặc người khác định đoạt tương lai cùng số phận của mình. Lúc ấy, Thư Dao mới chỉ mười hai. Ở cái độ tuổi chưa đủ trưởng thành để hiểu rõ và gánh vác mọi chuyện, thế nhưng lại quá đủ để cảm nhận từng nỗi đau đớn bi thương bủa vây của cái gọi là sinh ly tử biệt.

Từ đây, thế giới của Thư Dao, chẳng còn lại gì.

Ngày chôn cất tro cốt bố, trời lại đổ mưa, tựa như nước mắt không ngừng rơi xuống. Thư Dao cố gắng kìm nén tiếng nấc nghẹn dâng lên trong cổ họng, kìm nén những khổ sở vụn vỡ nơi trái tim đang không ngừng hỗn loạn của mình. Kể từ đây, sẽ chẳng còn ai gọi cô là “Dao Dao” bằng tất cả thương yêu dịu dàng, cũng chẳng có ai cùng cô bước tiếp trong cuộc sống đầy những khó khăn thử thách này.

Xung quanh, chỉ là những gương mặt xa lạ, toan tính và đ ộc ác. Ai cũng muốn từ Thư Dao, lấy đi lợi ích mà họ muốn, tham lam chiếm lấy toàn bộ những gì cô đang có, biến nó thành của họ. Và xấu xa hơn cả, là họ còn dùng đôi mắt với cái nhìn ghê tởm ấy, như thể lột trần từng thứ trên người cô.

Thư Dao rất hoảng loạn sợ hãi. Thế nhưng cô chẳng có ai để bấu víu, chẳng tìm thấy nơi chốn bình yên để nương nhờ. Con thuyền nhỏ, mãi lênh đênh trên vùng biển tăm tối, dập dềnh lạc trôi.

Thế nên, khi Thư Dao đứng trên sân thượng cao, tâm trạng là một mảnh hoang mang rối bời. Ký ức chồng chéo lên nhau, đan xen giữa những mảng màu tối sáng. Chỉ một bước nữa thôi, cô sẽ được đến bên cạnh bố, có thể nhào vào lòng ông mà khóc nức nở. Kể cho ông nghe rằng, khi ông rời bỏ cô, đã khiến con gái bảo bối của mình phải chịu nhiều uất ức đau thương như thế nào.

Chỉ cần tiến lên, mọi thứ sẽ kết thúc.

Thế nhưng, vào giây phút hoang đường vô thực đó, cô lại nghe thấy có người gọi tên mình, âm thanh rất nhẹ cũng rất êm, còn mang theo chút run rẩy cầu xin.

“Dao Dao!”

“Dao Dao!”

“Đừng như vậy, Dao Dao, ba em sẽ không đồng ý cho em bay đi cùng chim nhỏ đâu.”

Thư Dao quay đầu nhìn lại, là anh, Minh Đình.

***

Vụ tai nạn xe xảy ra khiến Thư Dao mất đi người bố thân yêu, cũng khiến cho Minh Đình suýt mất mẹ. Bà tuy đã giữ được mạng sống nhưng lại chìm vào hôn mê, không biết khi nào tỉnh lại. Hai đứa trẻ từ hai gia đình khác nhau, thân phận khác nhau, bỗng chốc đều đánh mất điểm tựa quan trọng trong cuộc đời.

Trước đây, Minh Đình đã gặp Thư Dao mấy lần. Bố cô là tài xế riêng cho mẹ anh, chủ tịch Minh Lệ. Thế nên, đôi khi vì công việc và bất đắc dĩ, ông sẽ dẫn theo cả cô bé đi làm. Những lúc đó, Thư Dao nhỏ nhắn vô cùng nghe lời, lại ngoan ngoãn đáng yêu, giọng nói như tơ lụa lướt qua làn gió khẽ gọi “Anh ơi”.

Và anh, đã ngầm cho phép cô xuất hiện trong thế giới của mình.

Minh Đình càng nhìn Thư Dao càng cảm thấy cô giống con thỏ tai cụp đồ chơi của anh rất lâu về trước, lớp lông mềm mại, đôi mắt lại sáng trong thuần khiết. Anh thật sự rất thích, thích đến nỗi chỉ muốn biến cô thành báu vật cất giữ cho riêng mình, không để kẻ nào nhìn thấy hay chạm tay vào.

Vậy nên, sau khi chứng kiến những kẻ gọi là người thân còn lại của Thư Dao đối xử chẳng ra gì với cô, Minh Đình quyết định sẽ đưa cô về sống bên cạnh, chăm sóc cô như em gái. Khi ấy, anh cũng chỉ là một thiếu niên mới mười bảy, chưa đủ tuổi thành niên để có thể định đoạt mọi thứ theo ý muốn. Thế nhưng, khoảnh khắc nhìn thấy cô như con bướm với đôi cánh héo rũ chao nghiêng vào bầu trời, mọi do dự trong anh đều tan biến không chút dấu vết.

Minh Đình đã từng không tìm được con thỏ tai cụp, giờ anh lại càng không thể để cho Thư Dao biến mất.

Cứ thế, Thư Dao đến nương nhờ tại nhà họ Minh, sống dưới danh nghĩa em gái cậu chủ Minh Đình nhà hào môn quyền quý bậc nhất tại thành phố này.

Kỳ thật, Minh Đình không phải là một người dịu dàng cẩn thận hay biết cách săn sóc tinh tế cho người khác. Anh sinh ra trong nhung lụa giàu sang nhưng trái tim lại cô độc mục rỗng. Tựa như, phần linh hồn tha thiết trong trái tim, đã bị người khác đánh cắp mang đến nơi nào.

Hai chữ gia đình đối với Minh Đình mà nói, chẳng có ý nghĩa gì cả. Bố tham lam ích kỷ, còn ngoại tình có con riêng bên ngoài. Mẹ dù yêu thương anh nhưng lại quá tỉnh táo lý trí, luôn đặt công việc lên hàng đầu. Căn biệt thự xa hoa lộng lẫy như chìm trong băng giá lạnh lẽo, không mang hơi thở tình thân.

Về chuyện tai nạn, cũng là âm mưu được sắp đặt, nhằm lật đổ Minh Lệ, phân chia lại quyền lực và gia sản. Thật nực cười biết bao? Khi chính Minh Đình, đứa con của bọn họ, phải tận tay bày ra kế hoạch lớn để truy tìm h ung t hủ đứng đằng sau mọi chuyện. Chàng trai đó, giữa độ tuổi trưởng thành, gánh trên vai trách nhiệm và áp lực vô cùng to lớn.

Bệnh tình của mẹ, sự hỗn loạn rối ren trong công ty, những ẩn giấu phía sau tấm màn đen và giờ đây, thêm một cô em gái xa lạ lại mong manh yếu ớt.

Thế nhưng, Minh Đình chưa bao giờ hối hận về quyết định hôm ấy của mình. Anh đã dành cho Thư Dao sự kiên nhẫn dịu dàng cùng dung túng vô tận mà đến chính anh cũng không nhận ra. Dường như, chỉ cần nhìn thấy cô rơi nước mắt, trái tim anh như bị ai đó khoét rỗng. Thế nên, giữa thế giới tràn ngập dơ bẩn mờ mịt, hai tâm hồn đầy vết xước dựa dẫm vào nhau, sưởi ấm cho nhau, cùng nhau bước qua những chênh vênh tuyệt vọng trong cuộc sống.

Thời gian trôi qua, cũng là lúc những bí mật trong quá khứ bị lật mở, kể cả những dối trá từng che lấp sự thật, đã đến lúc nên phơi bày trước ánh sáng. Thế nhưng, nó cũng kéo theo những hệ luỵ thương tổn chồng chất. Phải chăng, một nước cờ sai có thể khiến bàn cờ rơi vào vực thẳm?

Minh Đình - Thư Dao sẽ đối diện thế nào với tình yêu của chính mình. Khi mà, những ân ái mặn nồng, nhưng an ủi vỗ về trước kia dành cho nhau lại hoá thành nỗi đau vương vấn cho ngày hôm nay. Lựa chọn đưa ra không hề dễ dàng.

Thế nhưng, đứng trước những ngã rẽ mới biết con đường nào nên đi, đứng trước giông tố mới thấy được sự kiên định của lòng người. Và dẫu thế nào, Minh Đình đều sẽ không buông tay Thư Dao, bất kể tương lai có chông chênh ra sao. Bởi vì, vận mệnh đã định rằng, cô là của anh, chỉ thuộc về riêng anh.

Vì thế, Dao Dao, em đừng sợ hãi cũng đừng trốn chạy, hãy tin anh.

Cho dù thế giới này đã từng khiến em chán ghét muốn rời xa, những cơn mưa đã từng khiến em rơi lệ muốn từ bỏ, cũng không sao cả, có anh đây.

Anh đến, bước qua màn mưa, đưa em về nhà.

Dao Dao của anh.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Từ sao Hoả đến La Mã

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN