logo
REVIEW>> GIỜ XANH
gio-xanh
Tìm truyện

GIỜ XANH

Reviewer:

AI_Anh Đào

Designer:

AI_Anh Thảo

Độ dài: 65

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 107

“Chào cô, tôi là Lâm Diệu Viễn.”

“Chào, chị là Đào Như Chi.”

Một lời chào giản dị, tưởng chừng như bình thường, nhưng lại mở ra một chương mới trong cuộc đời Đào Như Chi.

Mùa xuân năm ấy, căn nhà vốn quen thuộc với hai cha con bỗng đổi khác. Trong nhà tắm xuất hiện thêm hai chiếc bàn chải mới, trên bồn rửa mặt xếp chồng thêm hai cái cốc. Mùi hương cam đắng trong dầu gội sữa tắm len lỏi khắp phòng và ban công giờ đây còn xuất hiện váy xòe mềm mại của phụ nữ cùng chiếc áo len màu lam hồ thu của một thiếu niên.

Gia đình vốn chỉ có hai người, giờ đây có thêm dì Lâm và con trai bà - Lâm Diệu Viễn.

Ban đầu, cô không hề chào đón hai người họ. Dì Lâm đi công tác xa để Lâm Diệu Viễn ở nhà, cô chẳng ngại ngần gì mà tính kế tỏ rõ thái độ với anh. Nhưng chàng trai ấy cũng chẳng vừa, bề ngoài là một cậu trai ngoan hiền vô hại, nhưng lại ngấm ngầm tranh đấu với cô chẳng mèo nào chịu thua mỉu nào.

Thế nhưng, giữa những lần va chạm và tranh đấu, cô dần nhận ra một mặt khác nơi anh. Một cậu thiếu niên mất bố từ sớm, buộc phải trưởng thành, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ nhỏ hơn cô một tuổi, đôi khi cũng bất lực và yếu đuối.

Mà mẹ cô giờ đây cũng đã có gia đình mới, chẳng phải chỉ còn là mẹ của riêng cô nữa. Họ, những đứa trẻ tưởng mạnh mẽ, thật ra đều mang trong lòng những vết thương chẳng thể xoá nhoà.

Chính vì thế, dù đối đầu bao lần, Đào Như Chi chưa từng muốn phá vỡ sợi dây kết nối mong manh ấy. Đó là mối quan hệ không chỉ quý giá với cô mà còn với cả bố, có thể xua tan đi nỗi cô độc dài dằng dặc. Cô biết, khi cô rời nhà đi học xa, ngôi nhà ấy sẽ không chỉ còn bố cô một mình đơn độc.

Thế nhưng lại chẳng thể ngờ rằng, khi hai người lớn thật sự ngỏ lời muốn kết hôn với đối phương, cả cô và anh đều cảm thấy hụt hẫng.

Chuyến đi gia đình đến Nhật Bản sau kỳ thi Đại học không chỉ khiến tình cảm của bố và dì Lâm thêm khăng khít, mà còn khiến trái tim hai kẻ trẻ tuổi lạc nhịp.

Chỉ có điều, họ đã trở thành “chị em” cùng chung một mái nhà, làm sao có thể đường đường chính chính yêu nhau?

Thứ cảm xúc hỗn loạn này, chỉ có thể giấu kín.

Thời gian trôi, Đào Như Chi vào Đại học, Lâm Diệu Viễn lên lớp 12. Cuộc sống bận rộn không khiến họ xa cách. Những tin nhắn vội vã, những bức ảnh anh gửi và con số “1.” cô đáp lại, như một cách riêng để khẳng định sự tồn tại của nhau.

Họ chưa bao giờ quên đối phương, thỉnh thoảng còn vượt đường xa chỉ để gặp mặt, gửi lời chúc mừng sinh nhật. Nhưng cả hai chưa từng vượt giới hạn, bởi hạnh phúc của bố mẹ hai người, họ không muốn làm tổn thương.

“Thật ra… trước khi đến tận ngày hôm nay, tôi vẫn luôn nghĩ - hay đúng hơn là đặt cược - rằng biết đâu họ sẽ bất chợt nhận ra mình không hợp, rồi thôi không cưới nữa. Bọn họ bị cuốn vào đến thế, chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến việc… con cái họ cũng có thể như vậy sao? Có lẽ họ đã quá tin tưởng chúng ta rồi.”

“Bởi vì chúng ta đúng là những đứa trẻ có thể khiến họ yên tâm mà. Điều duy nhất chúng ta cần làm tốt… là giống như trước giờ vậy, đủ để khiến họ tự hào, chứ không phải khó xử. Mười mấy năm qua, họ đã quá vất vả rồi.”

Cả anh và cô đều chưa từng đi quá xa, những rung động hiện tại đôi khi chỉ là những dao động ngắn ngủi, so với bố mẹ họ thì cũng chỉ như một trò chơi.

“…Em thấy giữa chúng ta chỉ là trò chơi con nít sao?”

“Đào Như Chi, trước khi em yêu người khác, tôi sẽ không yêu ai cả.”

“Tôi sẽ chứng minh cho em thấy, để em phải hối hận vì từng nói tình cảm này chỉ là trò chơi con nít.”

Những tưởng đó chỉ là lời nói thoáng qua của chàng trai tuổi trẻ háo thắng, song anh thật sự đã chứng minh cho cô thấy rằng anh không hề nuốt lời.

Cô rời xa quê hương đi du học London, tìm được một công việc và có một thời gian sống tại đó. Lúc trở về nước là đã nhiều năm sau, khi ấy cô đã hai mươi tám tuổi.

Gặp lại Lâm Diệu Viễn sau nhiều năm xa cách, cậu thiếu niên ngày nào đã trở thành người đàn ông trầm ổn, mang dáng vẻ điềm tĩnh, cơ trí. Chỉ có đôi mắt anh, đôi mắt từng làm trái tim cô xao động thì vẫn sáng trong, tình cảm và dịu dàng như thuở ban đầu.

Cô trở về với bạn trai, định bàn chuyện kết hôn. Còn anh, ngoài miệng nói đã có bạn gái, nhưng sự thật là bao năm qua anh chưa từng rung động với ai khác.

“Em còn nhớ nhiều năm trước không, khi đó chúng ta ngồi ghế sau xe, tôi ngồi bên cạnh nói với em: trước khi em yêu ai, tôi sẽ không yêu ai cả. Ngần ấy năm, tôi chưa từng nuốt lời.”

“Tôi không thật lòng cam tâm nhìn em đi tìm người khác đâu, Đào Như Chi. Người tôi muốn yêu vẫn luôn là em.”

Anh thẳng thắn thừa nhận, còn cô lại ngổn ngang trăm mối. Từ nhỏ cô đã là đứa trẻ cố tránh những vũng nước, cứ mãi chọn con đường an toàn. Đến tận gần ba mươi tuổi cô mới hiểu ra, bao năm qua mình đã ép bản thân quá mức.

Cô biết trong lòng mình có một nút thắt, liệu có còn khả năng buông lỏng không?

Một chuyến đi Nhật cùng bạn trai khi ấy đã cho cô câu trả lời rõ ràng. Cô không thể tiếp tục lừa mình dối người nữa.

“Văn Khang, mình chia tay đi.”

Cô không chắc tình yêu dành cho Lâm Diệu Viễn sâu đậm tới đâu, nhưng chắc chắn nếu bỏ lỡ anh, cô sẽ hối hận cả đời. Cô không dám cam kết vĩnh viễn, nhưng sẵn sàng đánh cược.

“Em không muốn làm một người yêu tạm thời. Em không muốn chia xa.”

“Vậy thì cùng nhau giấu cả thế giới đi. Giấu suốt đời, anh không ngại.”

Tình cảm ấy không rực rỡ như ánh mặt trời ban trưa, cũng không đen kịt như màn đêm. Nó giống như “giờ xanh” - khoảnh khắc ngắn ngủi sau hoàng hôn, khi bầu trời chưa kịp tối hẳn, ánh sáng nhuộm sắc xanh mờ ảo.

Khoảnh khắc chỉ kéo dài đôi mươi phút, nhưng ngày nào cũng lặp lại, sâu dần, đậm dần, bền bỉ như chính tình yêu họ dành cho nhau.

“Giờ xanh” tựa như bản tình ca dịu dàng của tuổi trẻ và những rung động bị ngăn cấm. Rõ ràng biết ở giữa là một ranh giới, nhưng sao chẳng thể ngăn nổi mình mà đến với nhau?

Đào Như Chi và Lâm Diệu Viễn không phải là anh hùng, họ chỉ là những con người bình thường dũng cảm vượt qua những ràng buộc của đạo đức. Vậy chuyện tình của hai người sẽ đi đến đâu, liệu bố mẹ họ có tác thành cho tình yêu ngang trái ấy?

Hãy đọc truyện để tìm kiếm câu trả lời, và cùng xem đoạn kết của chuyện tình của hai người họ nhé.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Nhà của Ross

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN