Tác giả:
Ngọc Tự Nhân
Reviewer:
AI_Lạc Tiên
Designer:
AI_Trường Xuân
Thể loại:
Hiện đại,
Hào môn thế gia,
Cưới trước yêu sau,
Gương vỡ không lành,
Nghiệp giới tinh anh,
Sạch,
Sủng Ngọt,
Nhẹ nhàng,
Thầm mến,
Hài hước,
Chữa lành,
Quân nhân,
HE
Độ dài: 83
Tình trạng: Hoàn convert
Lượt xem: 438
“Chờ khi màn đêm buông xuống nuốt chửng những con đường
Chờ đến khi ánh trăng sáng không còn ý nghĩa đặc biệt nữa
Có thể dừng lại nghỉ ngơi… để sự nhiệt tình phai nhạt dần
Hoa hải đường không có hương thơm, chỉ có sự yêu thầm
Anh không hề nhìn thấy sự không nỡ của em
Hy vọng sau khi ôm lấy gió lạnh lên tàu điện ngầm…” *
Mùa hè năm Trịnh Thư Hạ 16 tuổi, sinh nhật cô cũng trùng hợp là ngày Tống Lẫm vượt qua kỳ thi sát hạch, có được giấy chứng nhận là phi công.
Anh ta mặt mày rạng rỡ, mang theo nhiệt huyết tuổi trẻ và sự căng tràn sức sống, mỉm cười nói với cô rằng: “Hạ Hạ, về sau em có thể ngồi máy bay anh lái, muốn đi đâu cũng được, anh đưa em đi.”
Hôm ấy là một ngày tháng Bảy, bầu trời oi bức, nhưng trái tim Trịnh Thư Hạ còn nóng hơn cả nhiệt độ xung quanh. Không ai chú ý đến, cô gái nhỏ đôi tay nắm chặt váy áo nhẹ giọng trả lời: “Anh Tống Lẫm, anh đừng nuốt lời nha.”
Thế nhưng, thời gian qua đi, dường như chỉ có mình Trịnh Thư Hạ là còn nhớ đến lời hứa hẹn ngày nào.
***
Trịnh Thư Hạ sinh ra trong một gia đình giàu có quyền thế, được bố mẹ và anh trai yêu thương chiều chuộng hết mực. Cô chính là viên trân châu quý giá được mọi người bảo vệ chở che. Thế nhưng, cô gái nhỏ không hề kiêu ngạo tuỳ hứng mà rất ngoan ngoãn nghe lời và mềm mại đáng yêu vô cùng.
Khi còn bé, Trịnh Thư Hạ đã quen biết Tống Lẫm. Hai nhà Trịnh Tống có mối quan hệ thân thiết, anh ta lại còn là bạn của anh trai cô. Thế nên, trong những năm tháng ấy, ấn tượng của Tống Lẫm đối với cô rất đặc biệt. Tất cả những gì anh ta làm, đều khiến trái tim của cô rung động. Rồi chẳng biết tự khi nào, hoá thành sự xao xuyến yếu mềm.
Trịnh Thư Hạ nhận ra, Tống Lẫm đã trở thành một vết tích khó phai nhạt trong lòng mình mất rồi.
Vì vậy, cô luôn nỗ lực chạy theo bước chân của Tống Lẫm, từng ngày cố gắng không ngừng để được sánh bước bên cạnh anh ta.
Mùa hè năm Trịnh Thư Hạ 18 tuổi, trong bữa tiệc sinh nhật xa hoa của mình, cô đã dõng dạc tuyên bố hành trình tiếp theo của bản thân là thi vào học viện hàng không, trở thành một phi công. Lúc đó, chút tư tâm chôn giấu trong lòng của cô dường như muốn phá kén thành bươm bướm, bay đi tìm bông hoa mình đã thầm thương bấy lâu.
Nào ngờ, hôm ấy Tống Lẫm không chỉ đến một mình, anh ta còn dẫn theo bạn gái đến giới thiệu. Trong phút chốc, tình yêu thầm kín mà Trịnh Thư Hạ cất giữ bỗng hoá thành vết cắt trong lồng ngực. Đau đớn khổ sở và bi thương tận cùng.
Trịnh Thư Hạ không dám rơi nước mắt, cũng không dám để sự hoảng hốt run rẩy của mình bộc lộ ra ngoài. Cô chỉ có thể kìm nén những tổn thương và nghẹn ngào ấy lại. Bởi vì, cho dù họ đã bên nhau nhiều năm như thế, thì cũng chỉ là tình cảm anh em trong sáng. Cô lấy tư cách gì để có thể ghen tuông hay trách móc kia chứ?
Chỉ là, tình yêu câm lặng, không thể nói nên lời thôi mà.
Thế nhưng, Trịnh Thư Hạ đã không biết rằng, luôn có một ánh mắt dõi theo cô từng chút một. Người ấy, nhận ra những cảm xúc bất an của cô, cũng nhận ra sự tan vỡ cô cố gắng vùi lấp dưới đôi mi ướt át xinh đẹp. Người ấy, nhìn thấy hết lại lặng im đến bên cô, dùng cách thức cao ngạo của mình, giúp cô vơi bớt nỗi đau đang lan tràn trong lồng ngực.
Khi ấy, Trịnh Thư Hạ vẫn là một cô gái cố chấp. Dẫu biết bản thân không có cơ hội nhưng vẫn cứ ấp ủ sợi tơ yêu trong tay mà không chịu buông bỏ. Cô nguyện ý chờ đợi, dù có bao lâu đi nữa. Bởi biết đâu, đến một lúc nào đó, Tống Lẫm sau những hoan lạc yêu đương thoáng qua ấy, lại trở về bên cô.
Tám năm dài đằng đẵng, Trịnh Thư Hạ tiếp tục nỗ lực cho con đường tương lai mà cô đã chọn. Tình cảm cũng nương theo mảnh trăng non, ôm ấp vỗ về cô vào những đêm tối cô đơn lạc lõng. Cho cô chút hy vọng, để trái tim thôi không muộn phiền nhung nhớ.
Kỳ thật, Trịnh Thư Hạ biết, tình yêu và sự chờ đợi của cô sẽ không có kết quả như mong muốn. Thế nhưng, cô lại không cam lòng khi chưa có câu trả lời rõ ràng. Vì thế, cô đã lấy hết can đảm, bày tỏ với Tống Lẫm. Khoảnh khắc ấy, trái tim cô là từng nhịp đập kịch liệt đầy hoảng loạn.
Tống Lẫm lại bảo rằng: “Hạ Hạ, thực xin lỗi, anh chỉ luôn xem em là em gái.”
Giây phút đó, đang là mùa hè nóng cháy nhưng cô lại như lạc vào mùa đông giá lạnh. Mắc kẹt trong mịt mờ bông tuyết bủa vây.
Hoá ra, được yêu hay không yêu đều là một nỗi bất hạnh.
Trịnh Thư Hạ dần tỉnh táo, kéo lý trí trở về. Đúng vậy, đây là kết quả mà cô đã biết trước cơ mà, cớ sao còn đau lòng, chi bằng dứt khoát một lần buông tay. Cô còn có anh trai còn có bố mẹ gia đình. Bước qua mọi thứ, bắt đầu lại từ đầu. Thế nên, cô gom những gì thuộc về quá khứ, về Tống Lẫm, một mồi lửa nhỏ thiêu rụi sạch sẽ. Mong rằng, hết thảy như làn khói trắng kia, vĩnh viễn tan biến.
Đúng lúc ấy, tập đoàn nhà Trịnh Thư Hạ vướng vào biến cố, đang đứng bấp bênh bên bờ vực suy sụp, cần huy động một nguồn vốn lớn để vượt qua cơn khủng hoảng nguy cấp này. Anh Trịnh Kỳ Xuyên bắt buộc phải liên hôn với con gái gia tộc khác để giúp công ty ổn định tài chính. Trịnh Thư Hạ cảm thấy, đây cũng là thời điểm cô cần làm gì đó để giúp anh trai và bố mẹ.
Bởi vì, có một người đã nói với Trịnh Thư Hạ rằng, chỉ cần cô gặp khó khăn, hãy gọi cho anh. Dù là việc gì, anh đều có thể giúp cô. Trịnh Thư Hạ không tin bất kỳ ai hoàn toàn, nhưng lại tin anh vô điều kiện. Anh nói có thể, tất là có thể. Vì thế, cô gọi cho anh và đưa ra yêu cầu liều lĩnh:
“Anh còn thích em sao, trước kia anh từng nói là anh thích em.”
“Đây đều là chuyện của nhiều năm trước rồi.” “Trịnh Thư Hạ, hiện tại em hỏi cái này, có phải là đang không được tỉnh táo không?”
“Có một chút, em muốn cùng anh liên hôn…”
“Trịnh Thư Hạ, em nghĩ kỹ rồi?” “Nói cho em biết, anh không phải là cảng tránh gió cho Tống Lẫm đâu.”
“Cùng anh kết hôn rồi, không thể ly hôn.” “Em nghĩ kỹ chưa?”
“Vâng.” “Em nghĩ kỹ rồi.”
***
“Bốn giờ sáng anh nhìn thấy hoa hải đường chưa ngủ
Có lẽ yêu thầm đều cất giấu đằng sau những giọt nước mắt
Năm giờ sáng muốn dỗ dành nỗi nhớ nhung hãy đi ngủ
Nhưng tình yêu của đứa trẻ sao biết mệt mỏi
Sáu giờ sáng ánh bình minh phản chiếu trên mặt biển
Cũng không mới mẻ, chỉ là không có em ngày mai cũng chẳng còn ý nghĩa nữa…” *
Lần đầu tiên Lâm Dữ Kiêu nhìn thấy Trịnh Thư Hạ, anh đã biết tình yêu có sắc màu gì. Thế nhưng, khi ấy cô vẫn chỉ là cô bé đang độ tuổi trưởng thành, vì thế anh đã luôn che giấu tình cảm của mình. Và bước vào thế giới của cô với tư cách là người bạn thân thiết nhất của anh trai cô là Trịnh Kỳ Xuyên.
Lúc đó, Lâm Dữ Kiêu thường đến nhà họ Trịnh chơi, cũng rất hay gặp được Trịnh Thư Hạ. Nhưng cô từ đầu đến cuối, ánh mắt chưa từng rời khỏi tên Tống Lẫm kia, cũng chẳng để ý đến anh chút nào.
Trịnh Thư Hạ không biết, tình cảm đơn phương mà cô dành cho Tống Lẫm vốn dĩ rất dễ nhận ra. Bởi vì, chỉ cần có anh ta, tất cả những cảm xúc của cô đều bị chi phối. Và đôi mắt cô, dường như chỉ vì anh ta mà toả sáng. Lâm Dữ Kiêu, kỳ thật rất tức giận bởi chuyện này.
Rõ ràng, Lâm Dữ Kiêu cảm thấy Tống Lẫm không như những gì mà Trịnh Thư Hạ biết. Anh ta không những phong lưu đào hoa, thay đổi bạn gái liên tục. Mà còn vì anh ta biết tình cảm của Trịnh Thư Hạ, không thích cô nhưng lại luôn cho cô hy vọng và cơ hội đến gần mình. Hơn nữa, những khi có chuyện hay không vui, anh ta đều tìm đến Trịnh Thư Hạ để được an ủi vỗ về. Dùng chính Trịnh Thư Hạ để chữa lành những vết thương do người khác gây ra cho anh ta.
Vậy nên, Lâm Dữ Kiêu cực kỳ không thích Tống Lẫm. Cô gái mà anh yêu thương nâng niu, cô gái anh hết lòng bảo vệ chở che lại trở thành người thay thế cho kẻ không đáng như vậy ư?
Vì thế, Lâm Dữ Kiêu luôn dùng lời nói, hành động và cách thức vừa thẳng thắn, vừa tàn nhẫn, vừa trực tiếp nhất của mình để nhắc cho Trịnh Thư Hạ biết rằng, nếu cô không dũng cảm từ bỏ đoạn tình cảm này, cô sẽ càng chịu đựng càng nhiều thương tổn hơn mà thôi.
Việc kết hôn với Trịnh Thư Hạ là điều mà Lâm Dữ Kiêu không ngờ đến, nhưng anh không cho phép mình bỏ qua cơ hội nào để bước vào trái tim người con gái anh yêu. Chỉ cần cô cho anh một tia hy vọng, anh cũng sẽ có cách biến nó thành kết quả mà anh mong muốn. Anh tin mình làm được. Bởi vì, thứ anh có nhiều nhất chính là tình yêu, sự kiên định và thời gian.
Trịnh Thư Hạ những tưởng mình và Lâm Dữ Kiêu sau khi bước vào hôn nhân sẽ cần thêm một thời gian để hoà hợp. Thế nhưng, mọi chuyện lại phát triển theo chiều hướng tốt một cách rất tự nhiên. Lâm Dữ Kiêu tuy đôi lúc nói chuyện kiêu ngạo ngông cuồng còn có chút khó nghe nhưng thật ra đằng sau đó là sự dịu dàng quan tâm và mềm mại với cô vô cùng.
Ở bên anh, Trịnh Thư Hạ chỉ cần là chính mình, vui buồn hay tức giận hờn dỗi đều được. Anh sẽ luôn dùng chất giọng trầm ấm quyến rũ mê người đó, nói cho cô biết rằng, phiên bản nào của Trịnh Thư Hạ, anh đều yêu.
Đúng vậy, Lâm Dữ Kiêu đã động lòng với Trịnh Thư Hạ từ rất sớm. Tình cảm ấy chưa bao giờ vơi đi mà ngày càng nhiều hơn nữa, tựa con sóng ngoài đại dương xa xăm, không ngừng cuộn trào.
Từ đây, anh sẽ là người nắm tay cô, đưa cô bay lên trời cao, khám phá những đám mây và ngôi sao, lướt trên mặt biển đêm, ngắm hải đăng cùng ánh trăng sáng.
Để những mùa hè Trịnh Thư Hạ trải qua trong chặng đường tiếp theo, không còn bức bối khó chịu như trước đây nữa. Vì Lâm Dữ Kiêu sẽ mang theo cơn mưa rào thấm ướt vạn vật, giảm nhiệt cả trái tim đang nóng bỏng kêu gào của cô.
____
*: Trích bản dịch lời bài hát Hoa hải đường chưa ngủ lúc 4 giờ sáng
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Lạc Tiên
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved