logo
REVIEW>> GIẢ VỜ NGÂY THƠ
gia-vo-ngay-tho
Tìm truyện

GIẢ VỜ NGÂY THƠ

Tác giả:

A Thiện

Độ dài: 53

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 430

Ở ngôi trường đại học danh tiếng, cái tên Nhiễm Khải Đình đã sớm trở thành huyền thoại. Không chỉ bởi dáng vẻ điển trai, phong thái điềm tĩnh, giọng nói cuốn hút như một bản nhạc giao hưởng, mà còn vì anh là người thầy mẫu mực: nghiêm khắc, kiên định, đầy quyền lực. Vậy nhưng, oái oăm thay, chính trong lớp học nghiêm trang ấy lại có một nữ sinh dám chống đối anh: Thẩm Tư Tước.

Một lần ngủ gật trong tiết học, một lời nhắc nhở tưởng chừng bình thường, đã vô tình mở ra cánh cửa cho một mối quan hệ vừa đầy đam mê vừa chất chứa hiểm nguy. Sau cánh cửa phòng giáo viên, không ai ngờ rằng người thầy đạo mạo kia lại có lúc để lộ ánh mắt như sói xám, còn cô sinh viên nhỏ bé thì lập tức khôn khéo giăng bẫy để chống lại.

Từ đây, trò chơi quyền lực bắt đầu – nơi kẻ mang danh thầy không còn giữ được vẻ ngoài lạnh lùng, còn người học trò lại không dễ dàng để mình bị khuất phục.

Bề ngoài Nhiễm Khải Đình là giảng viên lý tưởng: trí tuệ, lịch lãm, nghiêm khắc và thành đạt. Anh quen với việc kiểm soát mọi thứ, quen với sự kính nể của sinh viên. Nhưng đằng sau lớp vỏ ấy lại là một nội tâm phức tạp.

Anh không phải người dễ dàng rung động. Thế nhưng, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Tư Tước, trái tim anh đã khẽ lệch nhịp. Chính sự bướng bỉnh, tinh nghịch của cô đã trở thành điểm sáng trong cuộc sống vốn nhạt nhẽo của anh. Ban đầu, việc trêu ghẹo Thẩm Tư Tước chỉ là trò tiêu khiển như một cách phá vỡ sự tẻ nhạt. Nhưng càng ngày, anh càng nhận ra bản thân sa lầy vào thứ tình cảm không thể kiểm soát.

Sự “văn nhã bại hoại” vừa thanh lịch, vừa ngầm ẩn ý xấu xa khiến hình ảnh của Nhiễm Khải Đình trong mắt Thẩm Tư Tước trở nên vừa đáng khinh miệt vừa khó cưỡng. Anh là kẻ nắm quyền, nhưng cũng là kẻ đầu tiên đánh mất sự tự chủ.

Người ta dễ nghĩ rằng cô nữ sinh trẻ trung sẽ là kẻ bị động. Nhưng Thẩm Tư Tước không hề ngây thơ như vẻ bề ngoài. Cô thông minh, bản lĩnh và không chấp nhận ai điều khiển mình. Trước những lời trêu ghẹo của thầy, cô không yếu đuối bỏ chạy mà thậm chí còn dựng bẫy, thách thức, phản kháng một cách khôn ngoan.

Ở Thẩm Tư Tước người đọc nhìn thấy sự mâu thuẫn: bên ngoài cứng rắn, lạnh lùng; bên trong lại có trái tim đầy cảm xúc. Cô biết rõ sự nguy hiểm của trò chơi này, nhưng vẫn không thể cưỡng lại sức hút từ Khải Đình. Giữa lý trí và tình cảm, giữa kiêu hãnh và yếu mềm, Tư Tước liên tục bị giằng xé.

Ngày Thẩm Tư Tước thành công đưa Nhiễm Khải Đình rơi vào chiếc bẫy nhỏ của mình, cô ngẩng cao đầu với ánh mắt khinh miệt, là ánh mắt của kẻ chính nghĩa chiến thắng kẻ xấu xa. Với cô, đó là dấu chấm hết. Nhưng với Nhiễm Khải Đình, chính khoảnh khắc ấy lại là điểm khởi đầu cho chuỗi ngày ám ảnh.

“Người yêu ơi, xin đừng để tình yêu tàn phai.

Đừng đánh thức giấc mơ của anh

Liệu em có thể tiếp tục quấn quít bên anh được không?” *

Từ đây, mối quan hệ không còn đơn giản là trò chơi thầy – trò. Nó biến thành một cuộc chiến ngầm, nơi cả hai vừa đấu tranh, vừa không thể rời bỏ nhau. Càng khước từ, Thẩm Tư Tước càng khiến Nhiễm Khải Đình si mê. Càng chống cự, cả cô và anh lại càng bị cuốn sâu vào mê lộ tình cảm do chính cả hai tạo ra.

Nếu ví mối quan hệ này như một bản nhạc, thì đó là khúc giao hưởng có đủ mọi cung bậc: lúc dịu dàng êm ái, khi dữ dội mãnh liệt; khi ngọt ngào, khi đau đớn.

Ở đó có quyền lực, có quyến rũ, có sự đấu tranh giữa bản năng và lý trí. Nhiễm Khải Đình là kẻ vốn quen kiểm soát đã dần mất đi sự kiêu ngạo, còn Thẩm Tư Tước tưởng như nắm thế chủ động lại dần để lộ điểm yếu mềm. Cả hai vừa là đối thủ, vừa là tri kỷ; vừa muốn rời xa, vừa chẳng thể buông tay.

Điều đáng quý là, qua từng chương truyện người đọc không chỉ chứng kiến một tình yêu nồng nhiệt mà còn thấy được hành trình khám phá nội tâm con người: những ham muốn bị giấu kín, những khát khao thầm lặng và cả những mâu thuẫn sâu xa giữa yêu và ghét, giữa chiếm hữu và tự do.

Câu chuyện tình yêu giữa Nhiễm Khải Đình và Thẩm Tư Tước không đơn thuần là một mối tình thầy – trò đầy cấm kỵ. Nó là hành trình dài, nơi hai con người mạnh mẽ đối diện với những góc tối trong chính mình. Từ trò chơi quyền lực đến sự ám ảnh, từ đấu tranh đến hòa hợp, họ đã cùng nhau trải qua muôn vàn thử thách.

Tình yêu của họ không hoàn hảo. Nó có khuyết điểm, có sai lầm, có những nỗi đau khôn nguôi. Nhưng chính sự không hoàn hảo ấy lại làm nên sức hút kỳ lạ. Bởi tình yêu đích thực không phải là sự khuất phục tuyệt đối, mà là sự chấp nhận và thấu hiểu.

Nhiễm Khải Đình khẽ nghiêng đầu, rút ngắn khoảng cách thêm một chút, giọng nói khẽ trầm: “Anh phải làm thế nào mới có thể khiến em vui hơn? Chỉ cần em thích thì muốn thế nào cũng được.”

Anh nghĩ, trên đời có quá nhiều điều anh không thể thay đổi – không thể thay đổi cách cô đối nhân xử thế, cũng không thể thay đổi sự chênh lệch về vị thế trong quan hệ giữa hai người. Điều duy nhất anh có thể làm là dành cho cô nhiều hơn, để cô vui vẻ thêm một chút.

Thẩm Tư Tước hơi ngẩn người, nhất thời không hiểu rõ, rồi ngốc nghếch nở nụ cười: “Giữ gìn nhan sắc, giữ dáng người, giữ… sự thích thú đối với em?”

Anh bất lực khẽ cười, trong ánh mắt toàn là sự cưng chiều: “Được.”

Giống như một bản nhạc không hồi kết, tình yêu ấy cứ vang lên mãi: khi là khúc dạo đầu ngọt ngào, khi là cao trào dữ dội, khi lại lắng xuống những giai điệu day dứt. Và rồi, dẫu cho cuộc chiến giữa lý trí và trái tim có tiếp diễn, người đọc vẫn tin rằng giữa hai linh hồn ấy, đã có một sự hoà quyện không thể tách rời.

Nhiễm Khải Đình và Thẩm Tư Tước không chỉ yêu, mà còn cùng nhau soi rọi, cùng nhau trưởng thành, để rồi bất chấp tất cả, vẫn không thể rời xa.

____

*: Trích bản dịch lời bài hát Đừng để tình yêu phai tàn do Lư Nhuận Trạch thể hiện

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Nguyệt Quý

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN