
Tác giả:
Tây Tử Tự
Reviewer:
AI_Lâm
Designer:
AI_Thiên Thủy Bích
Thể loại:
Hiện đại,
Duyên trời tác hợp,
Trâu già gặm cỏ non,
Sủng Ngọt,
Nhẹ nhàng,
Chữa lành,
Lâu ngày sinh tình,
HE,
Xuất bản
Độ dài: 1
Tình trạng: Hoàn edit
Lượt xem: 168
Tên của Tô Đàm nghĩa là hoa quỳnh.
Mẹ của Tô Đàm thích hoa quỳnh cho nên đã đặt cho cô cái tên này. Nhưng mẹ không thích cô. Nếu có, dù chỉ một chút thôi, bà cũng sẽ không bỏ mặc cô cho bà nội khi cô còn nhỏ xíu. Nếu có, bà đã chẳng xem cô như một gánh nặng sẵn sàng quẳng đi bất cứ lúc nào.
Giống như tên của mình, Tô Đàm xinh đẹp và xuất sắc, nhưng chỉ có thể nở rộ vào ban đêm, khi mọi người đã say giấc, khi ánh sáng trên thế gian đã tắt. Nhưng cô không cảm thấy buồn. Không phải vì không biết buồn, mà vì đã quá chai sạn với cảm xúc. Cảm xúc là gì? Có thay cơm được không? Có giúp cô vượt qua mỗi ngày mỗi đêm cô độc này không? Có sống thay cho cô được không? Vì thế, Tô Đàm không cần những cảm xúc thừa thãi đó.
Cho nên, đứng trước một Lục Nhẫn Đông xuất chúng mà bất cứ cô gái nào cũng ngưỡng mộ, Tô Đàm không có cảm giác gì cả. À, có lẽ là có một chút, chính là ấn tượng bởi sự lạnh lùng của anh lúc chia tay bạn gái cũ.
Chuyện này kể ra cũng khá dài dòng, mà cũng oan ức cho anh Lục lắm đấy. Chẳng biết là duyên phận kiểu gì, mà lần đầu Tô Đàm nhìn thấy anh lại chính là lúc anh chật vật nhất. Ai cũng nói anh có vận đào hoa, nhưng mấy ai hiểu được toàn là hoa đào nát. Ai có thể nghĩ ra được một người đàn ông độc thân hoàng kim, nghiêm túc trong tình cảm như anh lại mọc nguyên đám cỏ xanh trên đầu đâu chứ?
Nhưng cũng may, Lục Nhẫn Đông không cảm thấy luyến tiếc gì cả, dù sao cũng chỉ là mối quan hệ do người nhà sắp đặt, không tiếp tục nữa thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của anh. Tuy rằng có hơi phiền, đặc biệt là sau khi anh gặp lại Tô Đàm.
Có người tin duyên phận, đương nhiên có người không tin. Lục Nhẫn Đông là người phía trước, còn Tô Đàm là người phía sau. Cuộc gặp gỡ này đối với Lục Nhẫn Đông có thể được xem là thú vị, nhưng với Tô Đàm, chỉ đơn giản là một công việc làm thêm trang trải sinh hoạt phí mà thôi. Ừm, tuy rằng công việc nhẹ nhàng lương cao này cũng khá là thử thách.
Chính là vậy đó, trong lúc chia tay, bạn gái cũ quá kích động lái xe gây tai nạn và hậu quả là Lục Nhẫn Đông bị gãy chân. Nhàm chán quá mà lại dư tiền thì làm sao? Thì tìm một người đến đọc sách giải sầu cho mình. Người đó chính là Tô Đàm.
Ban đầu công ra công tư ra tư, dù từng gặp qua nhưng không thể xem là quen biết. Tô Đàm nghiêm túc kiếm tiền, nhưng anh Lục thì không còn đơn giản như vậy nữa. Không nói đến giọng đọc sách của Tô Đàm có bao nhiêu truyền cảm, mỗi ngày nhìn thấy cô, hiểu thêm một chút về cô, Lục Nhẫn Đông cảm thấy hình như mình không còn có thể rạch ròi công tư nữa rồi. Anh phát hiện mình rất thích trêu chọc Tô Đàm.
Nhưng mà cô gái này trông có vẻ mềm mại dịu dàng, thật ra lại vô cùng cứng cỏi. Sợ ma nhưng vẫn cố gắng đọc truyện kinh dị cho anh nghe, trong lòng rõ ràng có chuyện nhưng trước mặt anh vẫn bình tĩnh lạ thường. Kết thúc một tháng nằm bệnh viện, cũng là lúc Lục Nhẫn Đông phát hiện, dường như ánh mắt của anh đã khó có thể rời khỏi cô được nữa.
Cảm giác này vốn mơ hồ, anh cũng không có thời gian xác nhận, vì còn phải đau đầu vì các vụ án mà phía cảnh sát nhờ anh tư vấn. Còn chưa kịp tìm lý do để tiếp tục gặp cô, thì thiên thời địa lợi đến rồi. Một cách vô tình, Tô Đàm vướng vào một vụ á n m ạng nghiêm trọng. Lúc đó, vừa công vừa tư, Lục Nhẫn Đông lại xuất hiện bên cạnh cô gái nhỏ, thuận tiện quan tâm cô, thuận tiện chăm sóc cô.
Thả thính là bản năng, bắt dính mới là bản lĩnh.
Là một người đàn ông gần 30 tuổi, kinh nghiệm tình trường dư dả, Lục Nhẫn Đông hiểu rõ mình đã thực sự động lòng. Nhưng mà cô gái nhỏ này dường như không hề “dính thính” của anh. Đối với Tô Đàm, việc gặp gỡ Lục Nhẫn Đông thường xuyên chỉ là tình cờ mà thôi, cho dù anh cố ý, thì cô cũng không dám nghĩ như vậy.
Bởi vì Tô Đàm hiểu rất rõ về bản thân. Có một người cha bạc tình như vậy, một người mẹ ghét bỏ mình như vậy, người thân duy nhất cũng bỏ mình ra đi theo một cách tàn nhẫn như vậy, cô cảm thấy có lẽ mình không xứng đáng được yêu thương.
Sống, chẳng qua chỉ là thở mà thôi, có khó gì đâu chứ. Cô đi học, học thật giỏi, cố gắng kiếm tiền để đưa tro cốt bà nội đến một nghĩa trang sạch đẹp. Còn sau đó, có lẽ cứ sống cho đến lúc nào không sống được nữa thì thôi. Chẳng có gì đáng để mong đợi cả.
Hoa quỳnh dù đẹp đến mấy cũng chỉ có thể nở vào đêm, không ai biết, không ai quan tâm, bản thân nó cũng không thể nhìn ngắm ánh mặt trời.
Nhưng mà Tô Đàm sai rồi. Lục Nhẫn Đông biết, Lục Nhẫn Đông quan tâm, Lục Nhẫn Đông có thể luôn canh giữ bên cạnh chờ hoa quỳnh nở.
Bởi vì cô là bông hoa nhỏ của anh.
Có lẽ tâm cơ cả đời của Lục Nhẫn Đông đã dành hết vào việc lừa gạt con thỏ xám đáng yêu Tô Đàm này rồi.
Theo đuổi em là quyền của tôi. Cho dù em không đồng ý cũng không sao cả, tôi hưởng thụ quá trình này là được rồi.
Tô Đàm cảm thấy, dường như kiến thức về tình cảm của mình hoàn toàn không đủ dùng. Sao cô lại thấy áy náy khi từ chối anh thế nhỉ?
Áy náy là phải rồi cô gái nhỏ. Lục Nhẫn Đông là ai chứ, chính là bậc thầy tâm lý t ội p hạm, cho nên việc nắm bắt tâm lý của Tô Đàm là hoàn toàn đơn giản. Chính vì biết quá khứ đau buồn của cô, biết con người lương thiện của cô, anh mới năm lần bảy lượt lợi dụng sự áy náy này, thậm chí còn bán đứng cả chó cưng, cả cháu mình, chỉ để mang Tô Đàm về nhà.
Cuối cùng chỉ để Tô Đàm nhận ra.
“Bầu trời của tôi không có mặt trời, trời lúc nào cũng tối, nhưng không hề u ám, bởi vì đã có thứ gì đó thay thế cho mặt trời.”
Có lẽ, đó chính là Lục Nhẫn Đông.
Hoa quỳnh không được nhìn ánh mặt trời, nhưng Tô Đàm thì có Lục Nhẫn Đông. Từ khi xác định được tình cảm của mình, anh chính thức xem Tô Đàm như một bông hoa nhỏ cần chăm sóc, và anh thật sự đã đợi được đến một ngày, hoa quỳnh bung nở vì anh, chỉ vì anh.
Sưởi ấm một trái tim lạnh lẽo phải khó đến mức nào? Không phải khó, mà có lẽ là chưa đủ ấm.
Đủ nắng hoa sẽ nở, đủ gió diều sẽ bay, đủ yêu thương hạnh phúc sẽ đong đầy.
Hoa quỳnh không cần nắng, nhưng Lục Nhẫn Đông đã mang ấm áp đến cho Tô Đàm.
***
Một chuyện tình nhẹ nhàng, không có kịch tính, không có cao trào, nhưng thấm đượm và sâu sắc, có lẽ bởi vì cuộc đời của Tô Đàm đã quá đủ chông gai rồi. Hành trình theo đuổi của Lục Nhẫn Đông đã làm dịu đi rất nhiều nỗi đau, chữa lành rất nhiều tổn thương của cô gái nhỏ cho dù đã không còn cần thiết nữa.
Như một trang nhật ký viết lại cuộc sống thường ngày với đủ cung bậc cảm xúc, là quá trình lấp đầy những lỗ hổng tình cảm bằng những yêu thương. Không chỉ là tình yêu, còn là tình thân, và sự hối hận muộn màng của những bậc cha mẹ không xứng đáng.
May mắn thay, có những cuộc gặp gỡ chính là định mệnh.
“Tô Đàm, gặp được em anh thật hưng phấn.”
“Em cũng vậy.”
_____
“…”: Trích từ sách xuất bản
* Ảnh bìa sách xuất bản
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved