logo
REVIEW>> CÙNG QUÂN KỀ CẬN
cung-quan-ke-can
Tìm truyện

CÙNG QUÂN KỀ CẬN

Tác giả:

Phong Lí Thoại

Độ dài: 93

Tình trạng: Đang edit

Lượt xem: 41

Giới thiệu:

Năm Sóc Khang thứ năm, hoàng thất nước Tề suy vi, chư hầu nổi dậy khắp nơi.

Để chiêu dụ Đại Tư Không Lận Tắc quyền khuynh triều dã, thiên tử triệu hồi trưởng công chúa Tùy Đường từ phong địa xa xôi hồi kinh, ban hôn cho nàng.

Ngày đại hôn, Tùy Đường phòng không gối chiếc.

Mãi đến đêm trăng tròn ngày thứ bảy, tân lang mới chậm rãi xuất hiện. Thế nhưng hắn lại bất ngờ bóp cằm nàng, moi ra viên đ ộc dược được nàng giấu dưới răng.

Bấy giờ Tùy Đường vì bị ngựa hoảng va trúng trên đường hành lễ, tạm thời mất đi thị lực, trong lòng hoang mang bất an thì trong bóng tối bỗng nghe thấy thanh âm nam tử vang lên: “Hôm nay đã muộn, nghỉ ngơi trước đi.”

Đêm ấy, Tùy Đường mơ thấy một giấc mộng.

Trong mộng, nàng vì khó sinh mà sau khi sinh hạ một nhi tử, chưa đầy hai nén nhang đã đ ộc phát mà c hết.

Khoảnh khắc cận kề cái c hết, nàng nắm tay Lận Tắc, điềm nhiên nói: “Không cần gọi ngự y, không cần liên lụy người khác, không ai hại cô. Là Hoàng đệ từng sai Thái y lệnh khoét một nửa răng của cô, ngày thành hôn giữa ta và chàng đã giấu vào đó một viên đ ộc dược, định dùng để hạ sát chàng.”

“Không phải cô từ bi mà không hạ thủ, mà là trời còn chưa muốn chàng c hết. Hôm đưa dâu, nghi trượng bị mã tặc kinh ngựa ở đường Đồng Đà, cô bị đụng vào kiệu, máu tụ lên não, hai mắt mù lòa, cho đến nay vẫn chưa tìm được cơ hội. Mấy năm nay ở phủ Tư Không, chẳng ai mưu hại cô cả, đ ộc là cô tự chuẩn bị, từng chút ngấm vào ngũ tạng.”

“Khí số Đại Tề đã tận, cô nhận thua, chàng cứ việc lấy đi.”

Nàng ngưng một thoáng, dường như còn muốn nói gì thêm, chẳng hạn như vị Hoàng đệ mà nàng từng nâng đỡ, giang sơn nhà họ Tùy đang lung lay sắp đổ, hay đứa bé nàng vừa sinh ra… Nhưng rốt cuộc, nàng không thốt thêm lời nào.

Mọi suy niệm hóa thành một tiếng thở dài.

Kiếp sau… đừng gặp lại nhau nữa.

Tùy Đường tỉnh giấc giữa mồ hôi đầm đìa, tay ôm lấy quai hàm còn nhức nhối, trăm mối ngổn ngang. Không biết nên vui mừng vì đ ộc dược bị lấy đi, hay nên sợ hãi vì bí mật bị phát hiện…

Bỗng cảm thấy phía sau, có một bàn tay to lớn và ấm áp đặt lên lưng nàng.

Thanh âm nam tử khàn khàn: “Đừng sợ. Ngày mai thần sẽ truyền y quan đến phủ, chữa mắt cho Điện hạ!”

***

Một câu chuyện bắt đầu từ âm mưu và toan tính, một hôn lễ xa hoa nhưng lại chỉ thấy toàn lo sợ đề phòng. Đã không có tình cảm, cớ gì còn thành đôi?

Vì nhà đế vương vốn là như vậy.

Dù Tùy Đường chỉ là một “công chúa dân gian” từng lăn lộn khắp nơi để sống sót, chưa ngày nào được hưởng sự cống dưỡng của dân chúng thì nàng vẫn có nghĩa vụ phải hết sức vì nhà Tùy đang suy kiệt, không chỉ vì thân phận công chúa, mà còn vì hai chữ “tình thân”.

Cuộc sống luôn rất kỳ lạ, người ướt mưa lại che ô cho kẻ khác, người thiếu thốn lại vui vẻ san sẻ tình thương. Ngay cả khi Tùy Đường đã bị đưa ra khỏi cung từ nhỏ, phải sống xa mẫu thân, đệ đệ, một mình lưu lạc trong cảnh chiến loạn nhưng khi đột nhiên được đón về cung, nghe người đệ đệ chưa bên nhau được mấy ngày thủ thỉ nỗi khổ tâm, nàng vẫn quyết ý đứng về phe người nhà của mình.

Khoét nửa chiếc răng không phải điều dễ chịu, ngậm đ ộc trong miệng chẳng khác nào treo d ao trên đầu bản thân, ấy thế mà nàng lại nhẫn nhịn được vì người nhà của nàng.

Chỉ cần đem viên đ ộc Đan Chu trong miệng nàng thả vào đồ ăn thức uống của phu quân Lận Tắc, nàng sẽ hoàn thành nhiệm vụ, được trở về bên mẫu thân và đệ đệ. Đợi khi nàng được gả vào phủ Tư Không, nàng chỉ cần đem viên đ ộc trong miệng mình giấu vào một chỗ kín đáo, sau đó chờ thời cơ hành động là được. Mọi chuyện vốn đều đã có dự tính từ trước như thế, nhưng đâu ai lường được chữ “ngờ”.

Không ai ngờ trên đường đón dâu, kiệu hoa của Tùy Đường sẽ gặp mã tặc, cũng không ai ngờ một cú đập lại khiến máu tụ trong não nàng, gây ra chứng mù tạm thời.

Tất cả kế hoạch bỗng tan thành mây khói, Tùy Đường không dám lấy đ ộc ra khỏi miệng, chỉ dám ăn uống cẩn thận để tránh sáp ong bọc viên đ ộc tan ra, ngày lo đêm thổn thức, sợ đ ộc nhiễm vào chính bản thân mình.

Những ngày đầu bị mù, Tùy Đường đã suy nghĩ rất nhiều đối sách để viên Đan Chu có thể sử dụng đúng nơi nó cần tới, nhưng chỉ bảy ngày sau, khi nàng mới đang làm quen với việc mắt mất đi thị lực thì một lần nữa mọi dự định của nàng lại bị đảo lộn.

Viên Đan Chu bị lấy ra khỏi chiếc răng khoét rỗng của Tùy Đường, bởi chính người mà nàng định đầu đ ộc, nhưng chàng lại không có bất cứ phản ứng nào khác, không tức giận, không tra hỏi, không đe dọa, chỉ lặng lẽ thở dài rồi bảo nàng ngủ đi.

Tùy Đường phát hiện Tư Không Lận Tắc trước mặt nàng dường như có gì đó rất khác với những điều nàng được nghe về chàng. Ai cũng nói chàng chuyên quyền lấn lướt bậc đế vương, đệ đệ nàng cũng hận chàng thấu xương như thể chàng có thể cướp mất quyền lực của bậc đế vương bất cứ lúc nào.

Nhưng Lận Tắc mà nàng được tiếp xúc, tuy quả thật là kẻ thà g iết nhầm còn hơn bỏ sót nhưng đồng thời lại là người tỉnh táo nhất, dùng binh khôn khéo, kẻ dưới kính phục, thưởng phạt phân minh, trí tuệ sắc sảo, coi dân chúng và quý tộc đều bình đẳng như nhau.

Người đời thấy nàng chỉ là một công chúa đáng thương, quan lại quyền quý thậm chí cả người đệ đệ hoàng đế của nàng lại thấy nàng là một người có thể lợi dụng, vừa dịu dàng, giỏi nhẫn nhục chịu đựng còn một lòng hướng về người nhà. Nhưng nàng có ngu ngốc không?

Không hề.

Đôi mắt nàng không nhìn thấy nhưng có lẽ vì vậy mà trái tim nàng lại sáng suốt vô cùng. Nàng có thể trông nhẹ nhàng mỏng manh, nhưng chính con người nhẹ nhàng mỏng manh ấy đã một mình sống sót trong thiên tai loạn lạc. Nàng sẵn sàng chăm sóc, dành lượng thức ăn ít ỏi của mình cho một người liệt giường để đổi lại những kiến thức nàng cần, rồi nàng lại dùng chính những kiến thức ấy để g iết c hết kẻ nảy sinh ý đồ với mình.

Nàng không chỉ khôn khéo bảo vệ bản thân mà còn khôn khéo khiến người khác tin tưởng nàng, coi nàng như bậc trên mà dâng “hương hỏa” cho nàng, giúp nàng không lo đói rét trong những ngày lang bạt.

Trên đời này không ai biết về một Tùy Đường như thế, người duy nhất được nhìn thấy thấp thoáng đôi chút bóng dáng tùy hứng thông tuệ ấy của nàng, có lẽ chỉ có Lận Tắc mà thôi, vào những năm tháng cuối cùng trong cuộc đời nàng ở kiếp trước.

Kiếp trước, đây là một cụm từ khiến Lận Tắc vừa đau đớn vừa biết ơn, đau đớn vì đã bỏ lỡ Tùy Đường của kiếp trước nhưng cũng biết ơn vì tất cả điều đó chỉ là “kiếp trước” thôi.

Kiếp ấy, Lận Tắc và Tùy Đường giống như một đôi phu thê tiêu chuẩn vậy, thê tử hiền lương dịu dàng, phu quân bận rộn nhưng vẫn cố gắng quan tâm người vợ kết tóc với mình. Mãi cho tới khi được chứng kiến Tùy Đường của kiếp này, Lận Tắc mới biết trước kia nàng chưa bao giờ được sống thật với bản thân mình, nàng ăn ít không phải vì kén ăn, mà đó là sự lo sự sinh mạng bản thân có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Nàng gầy gò, yếu ớt, trầm lặng ít nói, đó là vì thân thể nhỏ bé ấy đã phải gánh vác quá nhiều điều, đến nỗi sống lưng chẳng thể thẳng nổi nữa, bờ vai cũng sụp xuống theo từng ngày.

“Kiếp trước, sau khi Tùy Đường qua đời, hắn thu dọn di vật của nàng.

Tẩm phòng của trưởng công chúa xưa nay bị theo dõi nghiêm ngặt, hầu như chẳng có lấy một vật gì thực sự thuộc về nàng. Hắn tìm kiếm hồi lâu, mới thấy được một bức thư tay ở đáy rương trang điểm.

Bút tích xiêu vẹo, hỗn loạn – là chữ của một phụ nhân lâu ngày bệnh nặng, mắt mù không thấy ánh dương.

Kiếp này ba mối hận:

Một hận sinh như bèo dạt, nửa đời phiêu linh.

Hai hận cốt nhục tương phùng, hóa thành quân cờ trong tay người.

Ba hận đôi mắt mù lòa, chưa từng được thấy dung nhan lang quân.”

Bởi vậy, khi phát hiện bản thân được sống thêm một đời nữa, Lận Tắc mới vội vàng quay về lấy viên đ ộc ra khỏi miệng Tùy Đường. Lần này, chàng không muốn nàng phải kìm nén bản thân nữa, chàng muốn để nàng được cất cao đôi cánh phượng hoàng của mình, được nắm vận mệnh của bản thân trong lòng bàn tay.

Nàng ấy, là người thông minh dịu dàng nhất trên đời, nhưng không phải lúc nào nàng cũng dịu dàng như thế, nàng có cá tính của mình, giận vẫn sẽ hung dữ, ngại vẫn sẽ đỏ mặt, đói thì ăn tới lúc nào no mới thôi, ham học ham tìm tòi, làm việc luôn tận tâm tận sức.

Nàng khác với những nữ tử ngoài kia, nàng trọng tình nghĩa không để tình nghĩa khống chế mình, khi biết bản thân bị lợi dụng, nàng có thất vọng nhưng rồi sẽ tự tìm đường ra, tìm được câu trả lời cho mình, có quyết định riêng của mình.

Một con người rực rỡ sống động như thế, Lậc Tắc đã bỏ lỡ cả một đời rồi, vậy nên cơ hội được làm lại lần nữa mà ông trời trao cho chàng càng đáng quý hơn bao giờ hết. Những điều mà họ đã bỏ lỡ ở kiếp trước, chàng sẽ lần lượt, từ từ bù đắp cho nàng từng chút một, không thiếu bất cứ điều gì hết.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Bông hồng có gai

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN