logo
REVIEW>> CHUÔNG GIÓ NGÀY HÈ ĐÃ QUA
chuong-gio-ngay-he-da-qua
Tìm truyện

CHUÔNG GIÓ NGÀY HÈ ĐÃ QUA

Tác giả:

Hựu Nhất

Designer:

AI_Cẩn Du

Độ dài: 73

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 408

Có những vết thương không rớm máu nhưng âm ỉ suốt cả một đời người. Như nỗi đau của một đứa trẻ lớn lên trong khoảng trống của tình yêu thương từ cha mẹ, một nỗi đau không tên, không hình hài, nhưng day dứt đến từng hơi thở…

Đó không phải là một cơn đau đột ngột, mà là thứ lạnh lẽo ngấm dần vào da thịt, như mưa dầm gió bấc tạt vào trái tim non nớt. Đứa bé không khóc òa như người ta vẫn tưởng, mà chỉ lặng lẽ rút vào một góc phòng tối, học cách nuốt nghẹn nỗi buồn vào trong.

Ánh mắt nó không có tia sáng hồn nhiên như bao đứa trẻ khác. Bởi ngay từ đầu đời, nó đã không biết tình yêu thương là gì, càng không dám ước ao một vòng tay dịu dàng hay một lời dỗ dành ngọt ngào.

Cố Thiên Hòa khi ấy như một vết xước xám giữa bức tranh đầy nắng. Anh là đứa trẻ bị cha ruột bạo hành, là kẻ “xấu xa” trong lời đàm tiếu của hàng xóm.

Nỗi đau từ thuở ban sơ ấy ấy không bùng cháy như lửa, mà âm ỉ như tro than vùi dưới lớp tro tàn, chờ một làn gió bất chợt thổi qua để bùng lên thành ký ức. Khi lớn lên, nó sẽ biết cười nói, sẽ biết giấu những đớn đau của mình dưới lớp mặt nạ trưởng thành. Nhưng sâu trong đáy mắt, vẫn là vết xước cũ của một thời thiếu thốn tình yêu, vết xước không ai hay, không ai chạm đến, và cũng chẳng ai bận lòng.

Nỗi đau trong tâm hồn Cố Thiên Hoà như cái bóng đen đổ dài bên trong anh. Và cũng chính dưới trong cái bóng đen đổ dài rối rắm đó, ánh mắt của anh đã lặng lẽ dừng lại trên người con gái nhỏ đang che nắng bằng chiếc lá ngô đồng cũ kỹ. Một cái nhìn thoáng qua cũng là khởi đầu cho mối duyên dài dai dẳng và nhiều đớn đau sau này…

Thẩm Sơ Ngữ không biết rằng từ giây phút ấy, cuộc đời cô sẽ luôn có một bóng hình tên Cố Thiên Hòa, một người lạnh lùng, cô độc nhưng lặng lẽ bảo vệ cô. Còn Cố Thiên Hòa, từ lúc đầu tiên nhìn thấy cô bé Sơ Ngữ ngồi dưới cây ngô đồng, anh đã biết ánh sáng của đời mình có tên là cô.

Họ lớn lên bên nhau, không phải trong những lời hứa ngọt ngào, mà là trong cái cách Cố Thiên Hòa đứng chắn trước cô khi bị bắt nạt, trong cái cách cô dúi cho anh hộp sữa khi thấy anh ngồi co ro dưới hiên mưa. Tình cảm ấy, không ai nói ra, nhưng lại thấm đẫm qua từng mùa nắng mưa trôi qua của tuổi thơ.

Nhưng rồi, như mọi câu chuyện thanh xuân đẹp đẽ khác, họ bị chia cắt bởi sự trưởng thành: một kẻ ra nước ngoài mang theo vết thương chưa lành, một người ở lại giữa thành phố đầy ắp hoài niệm.

Cuộc đời chẳng bao giờ vận hành theo ước hẹn của những đứa trẻ. Một ngày nọ, Cố Thiên Hòa ra đi. Không lời từ biệt, không để lại dấu vết, chỉ như một cơn gió lạnh rút lui khỏi mùa hè, để lại cho Thẩm Sơ Ngữ một khoảng trống không tên.

Năm đó, cô mười bảy tuổi. Cái tuổi bắt đầu biết thương nhớ, biết đau lòng, biết ngơ ngẩn vì một ánh mắt, cũng là cái tuổi bị ném vào sự chia ly bất ngờ, không lời giải thích. Cố Thiên Hòa sang Pháp, một nơi cách biệt nửa vòng trái đất, mang theo cả một trời tuổi thơ lặng lẽ và những xúc cảm chưa thành tên.

Người ta vẫn nghĩ rằng trong tình yêu, kẻ ra đi là kẻ tàn nhẫn. Nhưng với Cố Thiên Hòa, sự ra đi ấy lại mang hình hài của một nỗi bất lực sâu sắc, một loại kiêu ngạo buồn bã khi không thể làm chỗ dựa cho người mình yêu.

Trong ngày Thẩm Sơ Ngữ mất mẹ, anh đứng đó, tay chân thừa thãi, đầu óc trống rỗng, lời an ủi nghẹn lại nơi cổ họng. Anh yêu cô, rất yêu, nhưng tình yêu ấy lại không đủ lớn để cứu cô khỏi nỗi đau, cũng không đủ mạnh để khiến anh dám đối diện với chính mình trong lúc tồi tệ nhất. Thế là anh quay đi. Chọn cách ra đi xa như một sự trốn chạy, như một kiểu tự kết liễu bản thân của ngày hôm đó.

Người yếu đuối không phải vì họ không có tình cảm, mà vì họ quá sợ hãi khi đứng trước cảm xúc của người khác nhất là người mình yêu sâu đậm. Và Cố Thiên Hòa, trong sự lặng lẽ ấy, yếu đuối đến đáng thương. Nhưng anh không hèn. Anh không phản bội, không thay lòng, không rời bỏ cô để tìm một hạnh phúc dễ dàng hơn. Anh chỉ không đủ dũng khí để cùng cô rơi xuống vực sâu. Thế nên anh chọn cách để lại cô một mình mà ôm lấy nỗi đau cả hai đáng ra phải chia sẻ.

Cũng kể từ đó, Thẩm Sơ Ngữ bắt đầu học cách sống mà không có Thiên Hòa. Cô theo học ngành hàng không, trở thành tiếp viên, gượng gạo cười với khách mỗi ngày, luyện tập nghệ thuật mềm mỏng trong lời nói và đi đứng, trong khi lòng mình rỉ máu vì sự lạnh lùng mà anh để lại.

Còn Cố Thiên Hòa, người ta bảo rằng anh xuất sắc, là sinh viên ngành tài chính danh giá ở Paris, là người đàn ông cao ráo, pha trộn giữa sự sắc sảo phương Tây và u uẩn phương Đông. Nhưng trong trái tim anh, vẫn còn một khoảng trống tên là Sơ Ngữ, chỉ là anh không dám chạm vào.

Có lẽ, điều khiến người ta đau lòng nhất không phải là bị bỏ rơi, mà là bị bỏ rơi bởi người đã từng hứa sẽ không bao giờ quay lưng. Thẩm Sơ Ngữ không oán trách Cố Thiên Hòa, bởi cô hiểu sâu thẳm trong ánh mắt anh, chưa từng có sự lạnh lùng. Chỉ là bất lực. Chỉ là, anh không thể ở lại.

Nhưng hiểu là một chuyện, tha thứ lại là chuyện khác. Thanh xuân của cô đánh đổi bằng một lần mất mẹ và một lần mất anh. Hai nỗi đau chồng lên nhau, khiến một cô gái từng dịu dàng thuần khiết buộc phải học cách lớn lên trong cô độc. Mà tàn nhẫn hơn cả, là người cô từng tin là bầu trời, lại là người đầu tiên chọn cách trốn đi.

Còn Cố Thiên Hòa anh không phải không yêu. Chính vì yêu nên mới rút lui. Bởi anh không thể tha thứ cho chính mình khi nhìn thấy cô tuyệt vọng mà không thể làm gì. Anh ra đi không phải để chấm dứt tình yêu, mà là để bảo toàn nó, như một tấm ảnh còn nguyên vẹn trước khi bị nước mắt làm nhòe đi. Nhưng anh quên mất, điều Thẩm Sơ Ngữ cần không phải một tình yêu hoàn hảo, mà là một người dám cùng cô đi qua vỡ vụn.

Thế nên, dù có quay lại, có gặp lại, dù ký ức có đẹp đến đâu, thì giữa họ mãi mãi tồn tại một vết nứt. Một bên là kẻ từng nguyện nắm tay không buông, một bên là người từng cố giữ nhưng cuối cùng vẫn rơi vào khoảng không trống rỗng. Và tình yêu ấy đẹp, nhưng dở dang. Như hai đường thẳng từng giao nhau rực rỡ, để rồi trượt dài mãi mãi không còn cơ hội chạm lại.

Khi họ gặp lại nhau, đã là bảy năm sau. Cô là một tiếp viên hàng không mệt mỏi sau các chuyến bay dài, bước vào thang máy chung cư mà không biết kẻ đứng bên cạnh cao lớn, lạnh lùng, đang cầm một túi bia và… một hộp bao cao su có mùi dâu.

Và thế là định mệnh khẽ gõ cửa.

Gõ vào những giấc mơ cũ từng bị lãng quên.

Gõ vào lòng tự tôn tưởng đã vững chãi của Thẩm Sơ Ngữ, người sắp kết hôn với một phi công ưu tú, người từng nghĩ rằng mình đã bước ra khỏi quá khứ.

Và rồi, những chuyện cũ lặng lẽ ùa về. Như cơn bão chưa từng tan.

Người ta vẫn nói, có những cuộc gặp gỡ là sự sắp đặt của số phận, còn có những cuộc tái ngộ là cú nổ của những tàn tích chưa kịp hóa tro. Giữa Thẩm Sơ Ngữ và Cố Thiên Hòa, tái ngộ không phải là một khoảnh khắc ấm áp, mà là một vết cắt sâu nơi quá khứ bật máu.

Thẩm Sơ Ngữ chưa từng quên, rằng chính Cố Thiên Hoà mới là người đã quay lưng bước đi và cũng chưa từng quay đầu lại.

Nhưng cuộc đời có vẻ thích trêu ngươi vì anh quay lại rồi, nhưng không phải để nối lại, mà là để phá vỡ lớp vỏ giả dối cô đang khoác lên.

Từ giây phút ấy, mọi thứ bắt đầu trượt khỏi quỹ đạo.

Trái tim con người luôn là một chiếc hộp khóa kín, nhưng khi đã bị người cũ tìm ra chiếc chìa, mọi bí mật đều dễ dàng bị phơi bày dưới ánh sáng. Với Thẩm Sơ Ngữ, chiếc chìa đó mang tên Cố Thiên Hòa. Còn với Cố Thiên Hòa anh chưa từng muốn tìm lại, nhưng càng muốn tránh né, thì lòng lại càng không cam nguyện.

***

Chuyện tình của Thẩm Sơ Ngữ và Cố Thiên Hòa không phải cổ tích. Không có anh hùng, không có thiên sứ, không ai hoàn hảo cả. Chỉ là một cô gái từng bị bỏ lại, và một chàng trai từng rời đi sau tất cả, vẫn chọn trở về bên nhau.

Họ không nói “mãi mãi”.

Chỉ nói: “Lần này, mình đừng buông tay nữa nhé.”

Chuyện tình của Thẩm Sơ Ngữ và Cố Thiên Hòa giống như một khúc nhạc chậm, mở đầu bằng tiếng mưa rơi trên mái ngói cũ, từng nhịp từng cung bậc đều nhuốm màu u sầu của thời thơ ấu.

Họ gặp nhau khi chỉ mới là hai đứa trẻ ở tuổi lên tám, trong một buổi trưa mùa hạ oi ả, nắng dội trên đỉnh đầu, gió lặng đến mức khiến người ta ngạt thở. Nơi ấy một con hẻm nhỏ ở khu phố cũ, có cây ngô đồng sắp tàn, có bức tường loang lổ rêu phong, và có một cô bé rụt rè với đôi mắt trong veo đang nhìn cậu bé đứng giữa ánh sáng và bóng tối.

Cuộc đời Thẩm Sơ Ngữ đã từng có những ngày rất tối, những ngày cô sống như không có ánh mặt trời, lặng lẽ nuốt vào lòng tất cả những mất mát, tổn thương, cả tình yêu từng ngỡ là mãi mãi. Nhưng điều cô không ngờ, là sau bao năm lặng thinh, người ấy vẫn quay về không còn là chàng trai bối rối năm nào, mà là một người đàn ông biết lắng nghe, biết chịu trách nhiệm với cả những điều mình đã từng không thể gánh nổi.

Còn Cố Thiên Hòa, anh không quay lại để xin tha thứ. Anh quay lại chỉ để đứng một lần nữa trước mặt cô, nói ra lời năm xưa chưa kịp nói. Nhưng chính sự chân thành ấy, chính cái cách anh không cầu xin, không biện hộ, không che giấu, lại khiến Thẩm Sơ Ngữ cảm nhận được: cuối cùng, anh đã học được cách yêu cô một cách đúng đắn.

Không có màn cầu hôn lãng mạn, không có nước mắt và giông bão. Tình yêu của họ cũng không cháy bỏng như thuở ban đầu. Giờ đây nó trầm lặng hơn, chín chắn hơn như ly trà nguội sau cơn bão tố, nhưng lại khiến người ta muốn nắm thật chặt tay nhau, đi qua những ngày tháng còn lại.

Bởi lẽ, khi đã từng đánh mất, người ta sẽ càng biết cách giữ lấy. Khi đã từng đau, thì một lần hạnh phúc trở lại sẽ càng trở nên thiêng liêng.

***

Mình từng đọc phần truyện của Cố Thiên Hoà và Thẩm Sơ Ngữ ở bộ truyện khác của tác giả, lúc đó mình khá ghét Thẩm Sơ Ngữ, bởi lúc đó mình không thể hiểu được vì sao cô lại nửa đưa đẩy, nửa né tránh, nửa xa lánh, nửa ghét bỏ Cố Thiên Hoà đẹp trai, tốt tính, badboy với cả thiên hạ nhưng chỉ chỉ dịu dàng với mình cô.

Nếu ở phần truyện kia mình háo hức được đào sâu về Cố Thiên Hoà bao nhiêu thì ở phần truyện này, mình lại vừa hụt hẫng vừa đau lòng cho cả hai nhân vật bấy nhiêu. Tác giả đã quá bi kịch cho quá khứ cũng như tuổi thơ của cả hai, khiến bản thân mình là người đọc có cảm giác rất bức bối và khó chịu vì mãi liên tưởng bởi những câu hỏi kiểu “Nếu như ở thực tế thì sao nhỉ?”, cảm giác đau khổ mà tác giả liên tục khắc hoạ cho nhân vật đồng ý là nhằm xây dựng hình tượng cũng như bối cảnh, nhưng đâu đấy cũng phần nào quá lố, làm bộ truyện bao trùm bởi không khí nặng nề.

Mình cũng không thật sự chấp nhận cho sự ra đi cùng lý do của Cố Thiên Hoà, cho dù sau này anh có trở lại để bù đắp nhưng với mình thì nó chưa hẳn là thoả mãn.

Tuy nhiên, cũng xem như một sự kết thúc cho thế giới mà tác giả đã xây dựng trong “Chuông gió ngày hè đã qua” và mở đầu cho loạt truyện khác với thế giới khác. Nếu trước kia ai trong các bạn cũng từng thích một badboy thâm tình như Cố Thiên Hoà thì chào mừng bạn đọc thử bộ này nhé, đảm bảo day dứt, da diết nhưng cũng lãng mạn và sâu lắng lắm bạn nhé.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Nguyệt Quý

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN