
Tác giả:
Nam Tiêu Đại Đạo
Reviewer:
AI_Lạc Tiên
Designer:
AI_Trường Xuân
Thể loại:
Cổ đại,
Cung đình hầu tước,
Cung đấu,
Tranh quyền đoạt vị,
Hào môn thế gia,
Sạch,
Sủng Ngọt,
Nhẹ nhàng,
HE
Độ dài: 116
Tình trạng: Hoàn edit
Lượt xem: 171
Giới thiệu:
Ngoài điện mưa như thác đổ, quan bào của Thẩm Nghiên Chi đã sớm ướt sũng, nhưng tư thế quỳ vẫn thẳng như tùng bách. Tơ m áu từ khóe môi mím chặt rỉ ra, rất nhanh đã bị nước mưa hoà tan.
"Thủ phụ đại nhân còn không nhận sai?"
Tiêu Minh Chiêu che dù đứng dưới mái hiên, vạt váy thêu phượng bằng chỉ vàng dính đầy bùn lầy.
Hắn ngước mắt lên, trong mắt tịch mịch: "Thần không có sai để nhận."
"Ngươi!" Nàng giơ tay muốn đánh, lại thấy sắc mặt hắn đột nhiên trở nên trắng bệch, khớp ngón tay gắt gao đè lên ngực. Chiếc dù rơi xuống đất, nàng hoảng loạn đỡ lấy, chạm vào lại là vầng trán nóng bỏng của hắn.
"Thẩm Nghiên Chi!" Giọng nói nàng run rẩy.
Trước khi hôn mê, hắn lại khẽ mỉm cười: "Công chúa… Lần này có thể hả giận rồi?"
***
“Cả đời phải vượt qua bao nhiêu cửa ải
Cuối cùng vẫn khó vượt qua cửa tình nhất
Thế gian thật rộng lớn, còn chúng ta như những cánh buồm cô độc
Trôi dạt tìm kiếm bến đỗ
Đã từng bôn ba muôn sông nghìn núi
Sao lại sợ sương giá của số mệnh
Nếu đêm dài quá tĩnh lặng, ta sẽ là một ngọn đèn
Soi rọi quãng đời u ám còn lại.” *
Mùa xuân, Vĩnh Hoà năm thứ ba, công chúa Chiêu Dương Tiêu Minh Chiêu vừa tròn mười tám tuổi. Cuối cùng, ngày mà nàng chờ đợi bấy lâu nay cũng đã đến. Thế nhưng sao món quà mà nàng mong chờ nhận được lại chẳng như ước nguyện của mình.
Thẩm Nghiên Chi, cứ cố chấp ương ngạnh muốn cùng nàng đối đầu đến vậy. Cho dù hắn biết cái giá mà bản thân phải trả sẽ tàn nhẫn như thế nào, vẫn kiên định không hề thay đổi.
Mưa rơi càng lúc càng lớn. Dường như, từng hạt mưa ẩm ướt trĩu nặng cũng đang muốn nhấn chìm trái tim của Tiêu Minh Chiêu xuống vực sâu, đau đớn đến nghẹt thở. Thế nhưng, Thẩm Nghiên Chi vẫn không chịu khuất phục một lần vì nàng.
Trong mối nhân duyên này, có lẽ ngay từ ban đầu là Tiêu Minh Chiêu nàng rung động trước tiên. Cho nên, dẫu nàng là vị công chúa khoác lên mình thân phận cao quý nhất, xiêm y váy áo xinh đẹp nhất, ngọc trâm xa hoa rực rỡ nhất thì đứng trước tình yêu dành cho Thẩm Nghiên Chi, mọi thứ đều chẳng mang chút ý nghĩa nào cả.
Bởi vì, Thẩm Nghiên Chi luôn biết cách khiến cho Tiêu Minh Chiêu phải tức giận, trừng phạt rồi lại tự đau lòng, chấp nhất không buông bỏ được.
Nhiều năm về trước, trong lần gặp đầu tiên khi nhìn thấy Thẩm Nghiên Chi, Tiêu Minh Chiêu đã bị dáng vẻ phong nhã của hắn khiến nàng xiêu lòng. Chỉ một thoáng lướt qua, nàng lại không quên được. Cứ thế, khắc ghi hình bóng hắn tận sâu nơi trái tim, rồi thổn thức với tình cảm của mình.
Thế nhưng, cho dù Tiêu Minh Chiêu có thể hiện bày tỏ ra sao, Thẩm Nghiên Chi đều có thể dễ dàng né tránh, mang theo chút lạnh nhạt đẩy nàng ra xa. Sự nghiêm cẩn, lễ nghĩa, khắc chế của hắn tựa như một bức tường vô hình, luôn ngăn chặn không cho nàng tiến lên bước nào.
Rõ ràng, Tiêu Minh Chiêu cũng cảm nhận được sự dao động của Thẩm Nghiên Chi dành cho mình. Thế nhưng, mỗi khi hắn dùng những lời nói lạnh nhạt phơi bày ngăn cách giữa bọn họ, lòng nàng lại khổ sở vô cùng.
Lúc trước, Thẩm Nghiên Chi nói rằng nàng chưa qua tuổi cập kê vẫn còn nhỏ. Bây giờ hắn lại nói rằng, họ là quân thần khác biệt. Từng câu từng chữ, vạch rõ ranh giới cả hai. Nàng chỉ là yêu một người, muốn thành thân cùng người đó thôi mà. Cớ sao, lại khó khăn đến vậy.
Thẩm Nghiên Chi rất nhẫn tâm với chính mình. Nhưng hắn lại không biết, mỗi lần hắn chấp nhận chịu phạt, kỳ thật lại càng là sự nhẫn tâm nhất dành cho Tiêu Minh Chiêu. Bởi vì, nàng sẽ rơi lệ, sẽ cảm thấy tình cảm của nàng là một sự ràng buộc và dường như nó đang dần huỷ hoại người nàng yêu thương.
Chiếc khăn thêu những đoá hoa hải đường với những đường chỉ xiêu vẹo ngây ngô vẫn còn đó. Ký ức về những năm tháng đã qua vẫn vẹn nguyên. Thế nhưng, dẫu Thẩm Nghiên Chi đang ở bên cạnh nàng thì vẫn thật xa xôi, nàng không chạm được đến trái tim hắn, không thể bước vào thế giới của hắn.
Đến vận mệnh, cũng muốn chia cách bọn họ, bằng lễ nghĩa quân thần, bằng vết thương m áu chảy, bằng âm dương ly biệt, vĩnh viễn không có hồi kết tốt đẹp nào.
Thế nhưng, Tiêu Minh Chiêu sẽ không buông bỏ sợi sơ tình của bọn họ. Thiên ý không bằng lòng, nhân ý không tác hợp thì cũng có sao đâu. Nàng sẽ đi theo con đường mà bản thân đã lựa chọn, lắng nghe những thiết tha nơi trái tim mình, từng bước kiên trì kéo Thẩm Nghiên Chi về lại hồng trần, bên nàng đến luân hồi chuyển kiếp.
***
Thẩm Nghiên Chi là Thủ phụ đại nhân đương triều, quyền khuynh thiên hạ. Hắn có vẻ ngoài xuất chúng, lại thông minh tài giỏi hơn người, rất được Hoàng đế trọng dụng. Đáng tiếc, thân thể hắn lại yếu ớt bệnh tật, chẳng thể sống thêm được bao lâu nữa.
Vì thế, Thẩm Nghiên Chi nào dám mơ tưởng hái ánh trăng Tiêu Minh Chiêu sáng trong thuần khiết trên bầu trời xuống nhân gian. Hắn sợ, sẽ khiến đôi mắt như mưa thu của nàng, vấn vương bụi trần.
Thế nên, dù Tiêu Minh Chiêu có nói gì làm gì Thẩm Nghiên Chi đều cố tình giữ khoảng cách không dám thân cận hay thể hiện quá giới hạn. Hắn chỉ có thể ẩn nhẫn che giấu tình cảm của mình, vờ rằng tất cả mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên, an bài cho nàng con đường hoa gấm nhất.
Thế nhưng, trong giây phút Thẩm Nghiên Chi nhìn thấy Tiêu Minh Chiêu, vị công chúa cao cao tại thượng kiêu căng bướng bỉnh phải rơi nước mắt, mọi thứ trong hắn như đổ vỡ hoàn toàn. Hoá ra, hắn không làm tốt như những gì vẫn nghĩ. Chỉ cần thấy nàng như vậy, hắn lại không kiềm được mà muốn an ủi vỗ về, xoa dịu và chở che cho nàng.
Bởi vì, Tiêu Minh Chiêu là trân châu quý giá trong lòng Thẩm Nghiên Chi. Quý giá đến mức mà vì nàng, hắn có thể đánh đổi hết thảy của mình để bảo vệ nàng mãi rạng rỡ lấp lánh như vậy.
Sinh mệnh của Thẩm Nghiên Chi giờ đây, là một mảnh hơi tàn trước vận mệnh, lay lắt mịt mờ, chẳng nhìn thấy tương lai. Thế nên, hắn lại càng muốn sắp xếp mọi thứ thành một bàn cờ hoàn hảo, định trước mai sau cho người mà hắn yêu là Tiêu Minh Chiêu một đời an yên hạnh phúc. Chỉ có như vậy, thì khi rời đi hắn mới có thể yên lòng.
Thế nhưng, có những chuyện luôn nằm ngoài tầm kiểm soát và những biến cố đến bất ngờ chúng ta không thể xoay chuyển được số phận.
Công chúa Chiêu Dương của Thẩm Nghiên Chi, người mà hắn đã dốc hết sức lực và toàn bộ những gì mình có để bao dung yêu chiều thầm lặng nhiều năm, nay vì hắn mà đang phải trải qua kiếp nạn lớn. Khoảnh khắc ấy, hắn dường như muốn lật tung cả thiên hạ, huỷ diệt tất cả mọi thứ, đưa nàng trở về.
Vào giây phút đó, Thẩm Nghiên Chi nhận ra, hắn không thể rời bỏ thế giới này, càng không thể rời bỏ Tiêu Minh Chiêu được.
Thế nên, hắn phải sống, sống khoẻ mạnh, dài lâu. Như vậy, hắn mới có thể mỗi ngày bên cạnh công chúa của hắn, làm chống lưng cho nàng, yêu thương nâng niu nàng cả đời này.
Chiêu Chiêu, mùa xuân về, hoa hải đường nở rộ cả khoảng trời.
Cánh hoa dịu dàng như lời ta muốn nói, Thẩm Nghiên Chi yêu Tiêu Minh Chiêu, trọn đời không thay đổi.
“Là nguyên nhân, là kết quả, là kiếp nạn, là duyên phận, là vướng mắc số phận
Dù quá khứ tựa ảo ảnh, đời này chịu không thấu vẫn không thay đổi quyết tâm của mình
Uống cạn vài chén, tuyết rơi mấy đêm
Việc xưa chuyện cũ mờ dần theo màn đêm
Hơi ấm cả một đời, một kiếp, một người, một trái tim, một thoáng
Từng chút một, từng ngày, từng năm, những mảnh vỡ quá khứ
Tan hợp, buồn vui, mọi thứ trên đời
Ngoảnh lại, trông thấy gió tuyết vội đến rồi đi cũng không còn nuối tiếc.” *
____
*: Trích bản dịch lời bài hát Một thoáng cả đời do Châu Thâm thể hiện, Ost Thất dạ tuyết
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: ZZ
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved