Tác giả:
Sơ Mạch Sanh
Reviewer:
AI_Thủy Tiên
Designer:
AI_Bích Sơn
Thể loại:
Hiện đại,
Thanh xuân vườn trường,
Khiếm khuyết,
Sạch,
Sủng Ngọt,
Nhẹ nhàng,
Chữa lành,
Ấm áp,
Song hướng yêu thầm,
HE
Độ dài: 53
Tình trạng: Hoàn edit
Lượt xem: 77
“Tôi nói: Doãn Hãn Thần, chúng ta viết thư nhé?
Cậu ấy đáp: Thực sự xin lỗi, Hạ Kỳ… có lẽ mình không giỏi viết thư lắm.
Lúc đó tôi mới biết được, thì ra cậu ấy mắc chứng khó đọc [*], học tại một ngôi trường đặc biệt ở Tam Á.
— Trích từ sổ ghi chép của Hạ Kỳ”
…
Nếu Thượng Đế đóng một cánh cửa nào đó của ai đó lại, không phải là vì ngài muốn người đó vĩnh viễn bị g iam c ầm trong bóng tối, càng không phải là vì ngài muốn chặt đứt hoàn toàn cơ hội ngắm nhìn thế giới tươi đẹp này của người đó. Mà là vì ngài ấy đã âm thầm mở một cánh cửa sổ xinh đẹp khác ra cho người đó.
Nếu bạn chưa thấy cánh cửa sổ xinh đẹp ấy, xin đừng nản lòng, cũng đừng chê trách số phận, vì rất có thể, cánh cửa sổ ấy chỉ đang “ẩn mình” hơi kỹ, cần nhiều thêm chút thời gian, nhiều thêm chút kiên nhẫn để có thể tìm ra được nó.
Cánh cửa sổ xinh đẹp nhất, phong cảnh rực rỡ nhất luôn luôn dành cho những người kiên trì nhất. Người dám đi đến cuối cùng để tìm ra cánh cửa sổ ấy chính là người cừ khôi nhất.
Và vào kỳ nghỉ đông của năm lớp mười một, Hạ Kỳ đã gặp được cậu bạn cừ khôi nhất trong lòng mình.
Với học sinh lớp 11, lớp 12, dường như việc có thêm hay ít đi một kỳ nghỉ, được nghỉ nhiều thêm hay nghỉ ít đi một ngày… chẳng khác nhau là mấy. Vì gần như toàn bộ thời gian của họ đã dành cho việc học, ôn tập, giải đề rồi. Thế cho nên, dù có nghỉ hay không nghỉ, họ đều phải ngày ngày “bầu bạn” cùng bài tập.
Có lẽ, điểm khác biệt lớn nhất giữa học sinh lớp 11 với học sinh lớp 12 đó chính là, học sinh lớp 11 không phải là học sinh cuối cấp, còn tận một năm nữa mới đến kỳ thi đại học, nên áp lực học tập chưa nặng nề bằng anh chị lớp 12. Tuy vậy, nó vẫn là một áp lực khó có thể phủ nhận với các thiếu niên thiếu nữ trong độ tuổi này.
Kỳ nghỉ đông năm nay, Hạ Kỳ và ba mẹ đi du lịch ở Đảo Tây.
Đảo Tây là một vùng biển xinh đẹp, mang vẻ đẹp hoang sơ, dịu dàng và bình dị. Là nơi xoa dịu, chữa lành cho những tâm hồn đang cảm thấy ngột ngạt, mệt mỏi vì guồng quay vội vã của cuộc sống thành thị.
Tuy Đảo Tây xinh đẹp là thế, nên thơ trữ tình, bình dị gần gũi là vậy, nhưng Hạ Kỳ lại chẳng có tâm trạng đâu mà thưởng thức hết vẻ đẹp của hòn đảo này. Vì trong mắt cô chỉ có học và học, cô thích nhất là học. Mục tiêu của cô còn là đỗ vào khoa Toán học của Bắc Đại – khoa Toán học tốt nhất cả nước, nên cô càng nỗ lực gấp bội phần.
Thế nên mới có cái cảnh, mang tiếng đi chơi nhưng học sinh xuất sắc Hạ Kỳ lại mang theo đủ “đồ nghề” để học và làm bài tập đúng giờ mỗi ngày.
Theo như lời đề cử của cô bạn thân thiết, ngay ngày thứ hai sau khi đến Đảo Tây du lịch, cô đã đi đến tiệm sách duy nhất trên Đảo Tây để… làm bài tập.
Sau khi học chăm chỉ đến tê cứng cả người, cô đã gặp được “anh chủ nhỏ” của tiệm sách nho nhỏ xinh đẹp này.
Nghe nói anh chủ của tiệm sách này cũng học lớp 11 như cô, ngoài việc học trên trường, cô nghe nói, cậu còn là một blogger nghệ thuật nổi tiếng trong giới hoạ sĩ. Vì ID trên mạng là “Thần của tiệm sách Đảo Tây” và chữ ký của cậu chỉ có độc nhất một chữ “Thần”, nên mọi người đều gọi cậu là “Thần Đại”. Ngoài ra, Hạ Kỳ còn nghe nói, cậu ấy không chỉ giỏi vẽ tranh, không chỉ livestream vẽ tranh, mà đôi khi còn livestream làm đồ thủ công tặng fan.
Là một người có số lượng “tế bào nghệ thuật” vượt trội, rất khéo tay, kiên nhẫn, và còn có chút gì đó bí ẩn nữa.
Trước khi tiếp xúc với “anh chủ nhỏ” của tiệm sách Đảo Tây, đó là một số ít những ấn tượng đầu tiên của Hạ Kỳ về đối phương. Nhưng sau mấy ngày đến tiệm sách, có được rất nhiều cơ hội tiếp xúc và trò chuyện với người ta, Hạ Kỳ phải thừa nhận rằng, nhờ có cậu nên chuyến du lịch trong kỳ nghỉ đông này của cô mới trở nên đáng nhớ và đáng lưu luyến đến thế. Thế là, ấn tượng của cô về cậu chủ tiệm sách đã nhiều thêm mấy chữ:
Là một nhà nghệ thuật có nguyên tắc, là người có trái tim nhạy cảm và tinh tế, rất tỉ mỉ và biết quan tâm người khác, đặc biệt còn là người cực kỳ dịu dàng.
À, “anh chủ nhỏ” của tiệm sách Đảo Tây tên là Doãn Hãn Thần.
***
“Cậu ấy nói: Doãn Hãn Thần, có rất nhiều người thích cậu, cậu chu đáo như vậy, tốt bụng như vậy, trông cũng rất đẹp trai nữa.
Cậu ấy nói: Doãn Hãn Thần, cậu đừng tự ti.
Đó là những lời hay nhất mà tôi từng được nghe.
— Trích từ sổ ghi chép của Doãn Hãn Thần”
…
Doãn Hãn Thần không nhớ mình đã chuyển đến tiệm sách này bao nhiêu lâu, ở Đảo Tây xinh đẹp này được bao nhiêu năm rồi, nhưng có lẽ, rất lâu, rất rất lâu về sau, cậu vẫn sẽ nhớ về mùa đông năm mười bảy tuổi này, nhớ về thiếu nữ chăm chỉ tươi sáng đã mang đến ánh sáng dịu dàng cho vùng đất này.
Từ trước đến nay, Hạ Kỳ chỉ biết có học và học, nhưng có lẽ, sau khi nghỉ đông kéo dài chừng mười ngày này, trong đầu và trong lòng cô đã có nhiều thêm một mảnh ký ức. Đó là ký ức về một ngày mưa trên Đảo Tây, sóng biển đập mạnh từng cơn vào mạn thuyền, thiếu niên dịu dàng ở bàn thu ngân pha cho cô ly trà ô long đào ngọt ngào nhất từ trước đến nay.
Ngọt đến nỗi, khiến cô chẳng muốn rời đi. Ngọt đến nỗi, khiến cô ước mong sao thời gian sẽ ngưng đọng lại, để ngày cô phải về đến chậm một chút, chậm thêm một chút.
Nhưng rồi, ngày mà Hạ Kỳ phải trở về… cuối cùng vẫn phải đến.
Hai người chỉ mới biết nhau được ít ngày, Doãn Hãn Thần còn chưa kịp dẫn cô đi ngắm nhìn hết mọi phong cảnh của nơi đây, Hạ Kỳ còn chưa cảm nhận đủ sự bình yên của vùng đất này… thế mà ngày chia tay đã đến.
Cô biết, cậu cũng giống như cô, cũng lưu luyến không nỡ rời xa người bạn mới quen này, cũng muốn được gặp lại nhau dẫu rằng cái câu hẹn gặp lại kia nghe có phần mông lung và xa vời, cũng muốn giữ liên lạc lâu thật lâu để khỏi phải xa cách nhau vì khoảng cách giữa họ dài cả nghìn cây số.
Thế là Hạ Kỳ đã dùng hết can đảm để ngỏ lời viết thư cho nhau sau khi cô trở về.
Chỉ là, Doãn Hãn Thần lại ngập ngừng nói lời xin lỗi, cậu xin lỗi vì có thể cậu sẽ không giỏi viết thư, vì cậu mắc chứng khó đọc.
Khi nghe được đoạn tin nhắn thoại ấy, trái tim Hạ Kỳ như rơi xuống vực sâu, cô thật sự không biết nên hình dung tâm trạng mình như thế nào. Giọng của thiếu niên nghe vẫn dịu dàng, mà nay lại có thêm chút bất đắc dĩ, chút cẩn thận vì sợ lời từ chối của mình sẽ vô tình khiến cô tổn thương.
Cậu càng như vậy, càng cẩn thận và nghĩ cho cảm xúc của cô như vậy, cô lại càng tiếc nuối, lại càng không cam lòng thay cho cậu. Một người dịu dàng và tốt đẹp như cậu, lẽ ra nên được…
Nhưng cuối cùng, cô đã chọn không nói ra những cảm xúc hỗn độn trong lòng mình, mà chỉ cẩn thận cất giấu thật sâu trong lòng, rồi trở về.
Sau khi kỳ nghỉ đông kết thúc, họ vẫn giữ liên lạc với nhau, vẫn trò chuyện và đồng hành bên nhau, chỉ là, khác với khi ở Đảo Tây, lần này họ lại cách nhau một màn hình điện thoại, cách nhau chừng vài nghìn cây số.
Cách nhau một chiếc điện thoại là thế nào?
Là khi hay tin cô ngã bệnh, cậu chẳng thể làm gì ngoài việc cầu nguyện cho cô mau khoẻ lên, dặn dò cô phải biết giữ gìn sức khoẻ. Là khi câu chuyện về chứng khó đọc của cậu bị phát tán tràn lan trên mạng xã hội, khi cậu phải đối diện với làn sóng soi mói xen lẫn với thương hại từ cộng đồng mạng, cô chẳng thể cho cậu được gì ngoài những lời động viên, dùng chút sức lực nhỏ bé của mình để cho mọi người biết rằng: Cậu ấy là Thần của tôi, là chàng trai cừ khôi nhất, là người tốt nhất trên đời này.
Là khi biết cậu buồn, mình chỉ ước gì mình có thể ở bên cạnh và ôm lấy cậu, an ủi cậu, nhưng cuối cùng, mình chỉ có thể lặng lẽ bầu bạn với cậu qua một cuộc gọi kéo dài vài chục phút. Là khi tất cả mọi người đều nhận ra Hạ Kỳ đặc biệt với Doãn Hãn Thần ra sao, nhưng chỉ có mỗi Hạ Kỳ là ngốc nghếch, chậm chạp mãi chẳng nhận ra tình cảm của cậu.
Họ không thể đồng hành cùng nhau mọi lúc mọi nơi, cũng bỏ lỡ rất rất nhiều khoảnh khắc đáng nhớ trong cuộc đời đối phương chỉ vì họ cách nhau hàng nghìn cây số, chỉ vì họ cách nhau một chiếc điện thoại.
Nhưng có lẽ, chỉ cần họ sẵn lòng, thì cho dù có cách nhau bao xa hay cách nhau bao lâu, cuối cùng họ vẫn sẽ có thể giữ liên lạc, không cần phải thật sự xa cách nhau.
“Xuất phát của hai người nhìn như không có điểm chung nào, nhưng sau cùng lại hợp lại với nhau, phát huy sức mạnh của mình ở lĩnh vực bất đồng.
Mỗi người có chí hướng riêng. Hoặc mang trong mình hoài bão lớn, hoặc tự hoàn thiện bản thân.
Họ đi những con đường khác nhau, nhưng đều hội tụ lại tại một đích đến, trở thành “lý tưởng giữa đời thường”.”
Một câu chuyện nhẹ nhàng tươi sáng, nhưng cũng không thiếu những tình tiết cảm động viết về thời thanh xuân, viết về một chàng trai dịu dàng có tài năng hội hoạ nổi trội nhưng mắc chứng khó đọc và một cô gái học cực kỳ giỏi nhưng lại rất chậm chạp trong chuyện tình cảm. Rất đáng đọc.
____
[*] Chứng khó đọc đặc trưng cho vấn đề gặp rắc rối về đọc hiểu và đánh vần dù trí tuệ bình thường. Các vấn đề có thể bao gồm khó khăn trong việc đánh vần các từ, đọc nhanh, viết chữ, “phát âm” các từ trong đầu, phát âm từ khi đọc to và nghe hiểu người khác đọc.
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Hạnh Nhân, Quả Say – Team Allin
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved