logo
REVIEW>> CHĂN GẤM RỰC RỠ THAY
chan-gam-ruc-ro-thay
Tìm truyện

CHĂN GẤM RỰC RỠ THAY

Tác giả:

Bồng Lai Khách

Reviewer:

AI_Lưu Ly

Designer:

AI_Bích Sơn

Độ dài: 80

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 32

Giới thiệu:

Chăn gấm rực rỡ thay, cùng nàng say giấc nồng.*

Một nguyện ước tưởng chừng đơn giản biết bao, nhưng suốt lúc sinh thời, liệu quân vương có thực hiện được chăng?

*

1. Bối cảnh mô phỏng thời kỳ nhà Chu, Chu vương là thiên tử, dưới quyền phân phong các chư hầu với tước vị công, hầu, bá, tử, nam. Địa vị Chu thất vẫn được tôn sùng, song uy quyền dần suy yếu. Tình tiết hư cấu, không đảm bảo tính chính xác về mặt lịch sử.

2. Truyện ngôn tình, thiên về sủng ngọt.

3. Nữ chính xuyên không, nam chính không phải xử nam

***

Một trận chiến kết thúc, một thời đại bắt đầu, một sinh mệnh lạc loài xuyên qua ngàn năm. Đó là cách Bồng Lai Khách đưa người đọc bước vào giai đoạn Xuân Thu chiến quốc, thời điểm rực rỡ mà hỗn loạn nhất trong lịch sử.

Khi thiên hạ bước vào thời phân phong, quyền lực được chia nhỏ cho các chư hầu với tước vị công, hầu, bá, tử, nam. Chu thất tuy vẫn ngự trên danh nghĩa “Thiên tử”, song ánh hào quang của vương triều xưa đã phai mờ, chỉ còn lại cái vỏ của uy quyền từng một thời khiến chư hầu phải cúi đầu.

Trong đó nước Tỷ chỉ là một nước phụ thuộc ở Tây Nam, nằm giữa nước Mục và nước Sở, chưa bao giờ được Thiên tử nhà Chu đặt vào mắt, cũng không được phong tước.

Xích Hà là vùng biên giới phía Bắc của nước Tỷ, nơi đây núi rừng trù phú, vượt qua Xích Hà thêm mấy chục dặm nữa là đến địa giới nước Mục.

Mục quốc từng chỉ là một nước nhỏ vùng biên, sau nhờ tài thao lược và máu xương của biết bao chiến sĩ mà dần vươn lên xưng bá thiên hạ. Nhưng đằng sau hào quang chiến thắng ấy là nỗi cô độc và khát khao bị chôn vùi của người cầm quyền.

Mục Liệt Công c hết trận, ngôi quốc công nước Mục truyền cho em trai là Cảnh Ngao, người anh hùng vừa bước ra từ chiến trường. Giữa khói lửa chưa tan, người đàn ông ấy trở thành quốc chủ, một vai gánh vác trọng trách vừa rực rỡ, vừa nặng nề.

Song song đó, A Huyền, một cô gái hiện đại xuyên vào thân xác một tiểu vương cơ của nhà Chu, nàng là đứa trẻ vừa sinh ra đã bị định đoạt bởi lời tiên tri “mang điềm họa cho thiên hạ”.

Mười sáu năm trước, nàng là đứa trẻ sơ sinh nằm trong tấm tã lại bị đặt vào một khúc gỗ rỗng, để mặc dòng sông Tỷ cuốn trôi về phía Bắc. Lênh đênh trôi dạt, đáng lẽ phải c hết, nàng dừng lại giữa bãi lau bên bến Xích Hà, được cứu sống và lớn lên ở vùng sơn dã này, xa rời cung đình, mang theo ký ức của thời đại mình đến một thế giới hoàn toàn xa lạ.

Trên nền thời cuộc ấy, tác giả dựng lên câu chuyện của Cảnh Ngao, một chiến thần sinh ra trong máu lửa, anh dũng, cao ngạo. Và A Huyền, cô gái hiện đại xuyên không về quá khứ, một cuộc gặp gỡ giữa lý trí và bản năng, giữa khát vọng và số phận.

A Huyền không giống những nữ chính xuyên không thường thấy, nàng không mộng tưởng quyền lực, không say mê tình ái. Nàng là người phụ nữ hiện đại, được giáo dục và hun đúc bởi lý trí, tự tôn và tri thức. Nàng điềm tĩnh, lạnh nhạt, không cầu danh, cũng chẳng tin vào định mệnh.

Chính vì vậy, khi rơi vào thế giới cổ đại nơi phụ nữ bị giam cầm trong khuôn phép, A Huyền như một luồng gió lạ, tự do, thông tuệ, không chịu phục tùng. Nhưng cũng vì thế mà nàng cô độc. Giữa một xã hội đề cao huyết thống và quyền lực, nàng trở thành kẻ lạc lõng.

A Huyền được vị thầy mo Bộc phụ cứu sống, lớn lên giữa núi rừng, sống đời ẩn dật mà bình lặng. Đến khi trưởng thành, nàng sở hữu dung mạo khuynh thành, trí tuệ hơn người, tính cách điềm tĩnh, khác hẳn nữ tử thời ấy.

Nhận thức được nhan sắc này có thể mang đến đại hoạ cho A Huyền, Bộc phụ nghĩ cách tạo ra một loại mặt nạ đặc chế cho nàng. Không chỉ để che giấu dung nhan, mà còn như một tấm khiên bảo vệ nàng khỏi ánh nhìn tò mò và định kiến của nhân thế.

Bộc phụ còn chỉ dạy nàng cách hành y cứu người, cũng dạy nàng cách giữ lòng mình không vướng bụi trần. Nhờ vậy, A Huyền sớm trở thành y nữ có tiếng khắp vùng, một người vừa mang y thuật cao minh, vừa mang tâm hồn tĩnh tại như suối rừng. Người dân từng tiếc nuối nhan sắc của nàng nhưng họ lại càng yêu quý vẻ đẹp tâm hồn nàng.

Nhưng vận mệnh vốn chẳng bao giờ chịu buông tha kẻ cô độc. Duyên phận cả hai bắt đầu chạm nhau khi Cảnh Ngao trong một chuyến đi săn tình cờ gặp A Huyền. Cuộc gặp đầu tiên không hề đẹp đẽ, thậm chí ấn tượng mỗi người dành cho nhau vô cùng vô cùng xấu.

Trong một lần xuống núi hái thuốc, nàng bị thuộc hạ của vị công tử nước chư hầu bắt đến chữa bệnh. Người ấy trong lúc đi săn đã lỡ tay bắn c hết một con hươu trắng.

Hắn không biết, đó chính là linh vật mà A Huyền hằng ngày chăm nuôi. Máu hươu mang theo linh khí, biến thành một loại tà thuật, khiến hắn ngã quỵ, mê man bất tỉnh.

Giữa oán hận và trách nhiệm, A Huyền vẫn cứu hắn, như một cách giữ lại chút nhân tâm còn sót.

Cứ ngỡ sau lần ấy, hai người sẽ như hai dòng nước chảy ngược, chẳng bao giờ giao nhau. Nhưng rồi thiên hạ loạn lạc, quốc gia nàng đầu hàng giặc, còn đứng đầu đám giặc ấy lại chính là hắn, nay đã kế vị, trở thành bậc quân vương kiêu hãnh, dấy binh bình thiên hạ.

Cảnh Ngao sau nhiều năm chinh chiến đã trở thành biểu tượng sức mạnh của Mục quốc, nhưng trong tâm lại trống rỗng. Hắn luôn tin rằng bản thân có thể khuất phục mọi thứ kể cả tình yêu.

Nàng, người từng cứu hắn, giờ chỉ là một tù binh vong quốc bị đưa về cung, buộc phải ở bên cạnh để hầu hạ và chữa bệnh cho chính kẻ khiến đời mình nát tan.

Từ khắc đó, mọi dây dưa giữa họ đều nhuốm màu nghịch lý. Với nàng, hắn là kẻ g iết hươu, cướp nước, lấy đi tự do của nàng. Với hắn, nàng là bóng hình duy nhất mà hắn không thể chạm vào, càng cố giữ lại càng lạc mất.

A Huyền lạnh lùng, kiên cường và khép lòng. Nàng không khóc, không oán, chỉ đối đãi bằng vẻ dịu ngoan giả tạo bên ngoài, trong khi nội tâm như một cơn gió buốt lại luôn sẵn sàng rời đi.

Còn hắn, người đã quen đứng trên đỉnh cao quyền lực, quen ra lệnh, quen chinh phục bằng mưu trí và sức mạnh, lại chẳng sao khuất phục nổi một trái tim lặng thinh. Ban đầu, hắn để ý nàng vì hiếu kỳ, rồi dần bị cuốn vào sự bình thản kỳ lạ ấy, thứ mà khiến hắn vừa muốn phá vỡ, vừa muốn níu giữ.

Càng đối diện, hắn càng rối rắm. Một kẻ từng quen chinh phạt thiên hạ, giờ lại phải học cách dỗ dành, mềm mỏng, thậm chí cúi đầu chỉ để được nàng nhìn mình một lần bằng ánh mắt khác. Nhưng quyền lực và kiêu hãnh đã ăn sâu vào máu, hắn yêu bằng bản năng chiếm hữu, yêu như một vị quân vương đặt cược cả thiên hạ chỉ để giành một người phụ nữ không thuộc về mình.

Thậm chí lúc A Huyền chưa lấy lại được dung mạo kiều diễm hay tước vị Chu vương cơ thất lạc, khi nàng vẫn chỉ là một y nữ thấp kém và xấu xí, Cảnh Ngao đã manh nha ý định muốn cưới nàng, lập nàng làm quân phu nhân, mặc kệ thân phận, giai cấp hay lời can ngăn của người khác.

Đáng tiếc, tất cả đều là vở kịch chỉ một mình hắn nhập vai. Hắn yêu nàng, hắn muốn cưới nàng, hắn tưởng có thể thay đổi cách nhìn của nàng bằng thân phận cao quý hắn bất chấp tất cả trao cho nàng và sự thành tâm của bản thân hắn. Còn nàng thì chỉ thấy đó là xiềng xích được bọc trong sự ngọt ngào giả tạo của bậc quân vương.

A Huyền như bị quăng vào một ván cờ, mà chính nàng cũng không muốn chơi. Trong nàng có nỗi lặng lẽ của người biết quá nhiều: biết xã hội cổ đại sẽ bất công với phụ nữ, biết tình yêu có thể giết chết lý trí. Thế nên, A Huyền sống chậm, quan sát, giữ khoảng cách, vừa là cách sinh tồn, vừa là sự kháng cự âm thầm.

Trong mắt A Huyền, Cảnh Ngao là kẻ đã hủy hoại mọi điều nàng từng trân trọng. Vì thế, khi thời cơ đến, việc đầu tiên nàng làm là rời bỏ hắn, dứt khoát và lạnh lùng. Hắn loạn trí, chạy theo, van xin, cầu cưới, thậm chí tự hạ mình trước những người nàng từng khinh ghét, nhưng thứ hắn muốn giữ mãi mãi không nằm trong tay. Cuộc tình ấy, nếu gọi là yêu, thì là một thứ tình yêu vừa sâu vừa sai, vừa mãnh liệt vừa đau lòng đến tuyệt vọng.

Rõ ràng đứng trước A Huyền, hắn hoàn toàn thất bại. Cái thất bại ấy không phải của quyền lực, mà là của trái tim.

Cảnh Ngao được khắc họa như biểu tượng của nam quyền và chiến thắng. Hắn không chỉ mạnh mẽ, mà còn cô độc: sinh ra giữa chiến loạn, lớn lên trong máu và sự phản bội, mỗi chiến công lại là một mất mát.

Khi lên ngôi, hắn đứng trên đỉnh cao của vinh quang, nhưng cũng rơi vào khoảng trống tinh thần. Chính sự trống rỗng ấy khiến hắn dễ bị cuốn hút bởi thứ khác thường nơi A Huyền, một người phụ nữ không cúi đầu, không tán tụng quyền lực.

Người đàn ông từng quen ra lệnh, từng nghĩ mọi thứ đều có thể chiếm hữu, bỗng phải cúi đầu trước một cô gái dịu dàng mà kiên định. A Huyền khiến hắn bối rối, khiến hắn lần đầu biết đến thứ tình cảm không thể cưỡng cầu.

Cảnh Ngao yêu nàng bằng bản năng chiếm hữu, nhưng rồi lại dần học được cách yêu bằng sự tôn trọng. Hắn chấp nhận lùi bước, hạ mình, để giữ lấy người con gái ấy dù chỉ trong khoảnh khắc mong manh.

Cuộc gặp giữa Cảnh Ngao và A Huyền không phải sét đánh ái tình, mà là va chạm giữa kiêu hãnh và lý trí. Nàng xem hắn như nhìn một hiện tượng xã hội đại diện cho thời cổ đại phong kiến; hắn nhìn nàng như một nghịch lý không thể giải thích nổi.

Khoảnh khắc ấy không có lãng mạn, chỉ có xung đột bản năng, và chính điều đó, mỗi chi tiết, mỗi ánh nhìn đều như một mảnh ghép chậm rãi, dẫn đến bi kịch và rực rỡ về sau, tạo nên lực hút lâu dài giữa hai con người ở hai cực thế giới.

***

Văn phong của Bồng Lai Khách vừa tinh tế vừa mãnh liệt, khi miêu tả chiến trường thì hào hùng bi tráng, khi viết về tình cảm lại thấm thía, lặng lẽ như tiếng thở dài của thời gian, giọng văn cổ điển, u tịch, tạo cảm giác như đang đọc sử ký. Tuy vậy nhưng lại không bị quá khó hiểu, một phần có thể nhờ nhà chuyển ngữ khá mượt và rõ ràng.

Một điểm trừ nho nhỏ là truyện vẽ ra một bức tranh lịch sử hoành tráng và phức tạp nhưng lại kết hơi nhanh và vội vàng. Ngoại trừ khó khăn trong mâu thuẫn tình yêu thì cả nam và nữ chính đều thông minh và vượt qua một cách suôn sẻ các tình huống được đặt ra (nói cách khác là hơi buff một xíu á).

Tóm lại, “Chăn Gấm Rực Rỡ Thay” là một câu chuyện có khởi đầu đầy ngang trái nhưng kết thúc vẫn ấm lòng. Dù hành trình giữa họ chất chồng hiểu lầm và tổn thương, cuối cùng cả hai vẫn học được cách yêu đúng, cách lùi lại để nhìn thấy nhau thật rõ. Có thể nội dung không quá hoàn hảo, nhưng đây vẫn là một câu chuyện đáng đọc vì sau cùng, giữa bao lầm lỡ và mất mát, tình yêu ấy vẫn tìm được đường trở về bình yên.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Ngọc Tỷ Nhi

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN