logo
REVIEW>> BẦN TĂNG VÀ NÀNG
ban-tang-va-nang
Tìm truyện

BẦN TĂNG VÀ NÀNG

Tác giả:

Lục Dược

Reviewer:

AI_Dã Quỳ

Designer:

AI_Tịch Lam

Độ dài: 75

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 113

Từ xưa đến nay, nước Thập Nhị ở Cửu Vực vốn luôn coi trọng những cường giả.

Những người có linh lực từ khi sinh ra đều là nhờ thiên phú trời ban, nếu chịu khó tu tập thì có thể hô mưa gọi gió, dời non lấp biển, hay thậm chí là sống được cả trăm năm.

Nhóm người ấy được đặt lên để cai trị những kẻ không có, qua nhiều năm trở thành các hoàng thất đầu tiên của nước Thập Nhị, mỗi quốc gia đều có đường ranh giới phân chia rạch ròi, đều cao quý không gì sánh bằng.

Chỉ trừ một ngoại lệ duy nhất, từ lúc ra đời đã trở thành trò cười được lưu truyền khắp trong thiên hạ.

Đó là công chúa Oánh Cơ của nước Độ Tuyết, dung mạo khuynh thành, phong thái diễm lệ yêu kiều như hồ ly, là đệ nhất mỹ nhân của toàn bộ Cửu Vực rộng lớn.

Trong một gia đình hoàng tộc đầy những cường giả, chỉ có Oánh Cơ sinh ra là không có căn cơ hay pháp lực, yếu ớt chẳng khác nào người bình thường. Nàng bị các tỷ muội khác cô lập, từ nhỏ đến lớn đều bị bắt nạt thậm tệ. Mẫu thân ghen tị với dung mạo của Oánh Cơ, còn các huynh đệ khác thì đều dùng loại ánh mắt hết sức bẩn thỉu để nhìn nàng.

Họ nói, ngay cả cái tên của nàng cũng chẳng giống một công chúa, chữ Oánh trong từ đom đóm, nhỏ bé yếu ớt ti tiện không thể sánh với bọn họ. Nếu như không phải vua của nước Độ Tuyết âm thầm mưu tính xem nàng như con tốt thí để tranh giành Cửu Vực, thì e là nàng đã nát tan từ lâu.

Vì vậy, Oánh Cơ chỉ còn nước phải học cách sử dụng vũ khí bình thường, tìm kiếm pháp bảo hộ mệnh và âm thầm nuôi dưỡng yêu linh để phòng thân. Nàng không cầu vinh hoa phú quý, chỉ có một mong ước nhỏ nhoi là đừng ai chú ý đến nàng nữa.

Nhưng càng lớn, Oánh Cơ lại càng xinh đẹp. Năm mười bảy tuổi, đóa hoa nổi tiếng nhất nước Thập Nhị ấy đã hoàn toàn nở rộ, tỏa hương say đắm lòng người. Cũng chính vào năm đó, Oánh Cơ bị bắt gặp tư thông với hoàng huynh cùng cha cùng mẹ của mình, người hầu thân cận nhất của nàng bị đánh c hết ngay tại chỗ.

Sau đó nữa, nàng bị đưa đi hòa thân với lão hoàng đế nước Khấu còn lớn tuổi hơn cả cha mình. Đêm tân hôn, Thái tử Khấu Ngọc Trạch đã xông vào doanh trướng g iết cha đoạt lấy nàng.

Đang lúc mọi người nghĩ nàng sẽ được thu nạp vào hậu cung của Khấu Ngọc Trạch, thì nước Triều Tây láng giềng lại xuất binh xâm lấn lãnh thổ nước Khấu, chỉ đồng ý lui quân với điều kiện đem Oánh Cơ cống nộp cho họ.

Nhưng có ai lại không biết rằng, quân chủ của nước Triều Tây là một vị hoàng đế thánh tăng đã xuất gia từ lâu.

Cái danh yêu phi họa quốc của nàng chính là từ đó mà ra.

***

Người đứng đầu của Đô thành Triều Tây sừng sững trên đất Hồi Cốt là một vị tăng lữ chuyên dùng Phật pháp để trị quốc, tên là Không Phạn. Dưới sự trị vì của hắn, Triều Tây trở thành cường quốc phồn hoa bậc nhất Cửu Vực, người Miêu Cương man rợ nghe danh cũng phải dè chừng vài phần.

Nghe nói lúc nhỏ Không Phạn từng lưu lạc ở bên ngoài, đến lúc Tiên đế lâm chung mới nhớ tới việc phải đón hắn về hoàng cung. Lúc đó Không Phạn đã xuống tóc quy y Phật môn, đã sớm chặt đứt thất tình lục dục, quyết giữ tứ đại giai không cả rồi.

Nhượng bộ lớn nhất mà hắn có thể làm được chính là lên ngôi trị quốc. Tiết Thái hậu vốn là mẫu thân ruột của hắn lại không hài lòng, ra sức nhồi nhét đủ thể loại mỹ nhân vào trong hậu cung. Không Phạn mắt cũng không thèm động, thẳng tay đưa các nàng xuất cung.

Thái hậu lo lắng không yên, quyết định đưa đệ nhất mỹ nhân của nước Thập Nhị vào cung.

Chiến thư của Triều Tây gửi đến, Khấu Ngọc Trạch vì bảo toàn quốc gia mà chắp tay giao nộp nàng. Oánh Cơ bị đẩy lên xe ngựa, lần nữa trở thành món hàng hóa mặc cho người ta trao đổi qua lại, chỉ là nàng cũng chẳng quan tâm cho lắm. Nàng vốn không có nhà, chỉ còn lại nha hoàn Tam Kiều bên cạnh, đi đến đâu cũng thế mà thôi.

Tiết Thái hậu nói, bà muốn nàng dụ dỗ Không Phạn phá giới. Nếu như nàng thành công, bà có thể đảm bảo cho nàng sung sướng nửa đời còn lại. Còn nếu không thì cả nàng, Tam Kiều và thân xác của Mục Cẩn, đều khó mà giữ nổi.

Nàng không có lựa chọn thứ hai, chỉ có thể đồng ý.

Lần đầu tiên gặp gỡ Không Phạn, nàng nhìn thấy hắn ngồi dưới tán Bồ Đề nhắm mắt nghỉ ngơi, khoác áo cà sa trắng toát, khuôn mặt đẹp như tượng tạc. Hắn ngước mắt, gọi nàng một tiếng “thí chủ”. Lúc ấy Oánh Cơ rất muốn hỏi rằng, liệu Phật Tổ có độ những kẻ như kiến hôi đã dính đầy m áu tươi như nàng hay không.

Đôi mắt Không Phạn có màu nâu nhạt, chỉ một ánh nhìn dường như đã thấu tỏ lòng nàng. Hắn đáp: “Biết hối cải, biết quay đầu thì không bao giờ là quá muộn.”

Nhưng một khi đã bước lên con đường này, làm sao có thể quay đầu được nữa. Nàng đã gánh chịu tội danh l oạn l uân, họa quốc, và cả luyện yêu, thêm tội khiến Phật tử sa ngã nữa thì cũng vậy thôi.

Oánh Cơ tự tin rằng nàng đủ xinh đẹp, nam nhân tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán vì nàng, ngay cả những cuộc chiến ở nước Độ Tuyết và nước Khấu cũng vì nàng mà nổ ra. Mỗi một ánh mắt nụ cười, mỗi một cử chỉ hành động của nàng đều vừa đủ, phong tình vạn chủng lại lạnh lùng cao ngạo, khiến ai cũng phải đắm chìm không thôi.

Nhưng tất thảy những điều ấy, rơi vào trong mắt Không Phạn lại chẳng bằng một phần mười vẻ bối rối đến đỏ mặt của nàng khi té ngã xuống suối. Hắn nhớ mãi một buổi chiều nọ, nàng ngồi lẫn trong đám đệ tử nghe hắn giảng kinh ở phía dưới, giữa chừng thì gà gật suýt đập mặt xuống đất.

Hay là khi nàng lần đầu nhìn thấy chiếc đèn lưu ly bát giác trong đêm rằm Trung Thu, Không Phạn đã thấy ánh sáng vàng cam ấm áp phản chiếu trong đôi đồng tử đen lay láy của nàng, trong trẻo rực rỡ vô cùng, trong một thoáng chốc khiến hắn bần thần cả người.

Năm tháng dưới mái hiên trôi qua thật êm đềm tĩnh lặng, Không Phạn cũng đã dần quen với việc có Oánh Cơ ở bên cạnh. Nàng ríu rít không ngừng như chim hót bên tai, ngay cả kinh Kim Cương cũng không thể bịt miệng được nàng. Hắn rất rõ nàng đến vì lý do gì, nhưng không nỡ mở miệng trách mắng, lại càng không thể đẩy nàng ra xa.

Oánh Cơ là đ ộc dược chí mạng trong tim Không Phạn, mỗi lần nàng bước đến bên hắn, chiếc chuông bạc nơi cổ chân nàng lại đinh đang từng hồi như thôi miên bỏ bùa hắn. Hắn như kẻ lữ hành trên đại mạc hoang vu, biết rõ đó là độc mà vẫn không thể cưỡng lại.

Suy cho cùng, đằng sau vỏ bọc đầy gai góc ấy của Oánh Cơ chính là một tâm hồn tan nát luôn khát khao một tình yêu thật lòng. Chỉ cần đối tốt với nàng, chỉ cần đủ kiên nhẫn để khiến trái tim nàng tan chảy, nàng sẽ không ngần ngại mà trút hết nỗi lòng cho hắn nghe.

Oánh Cơ đã từng nhẫn nhục bao nhiêu, nay lại chỉ vì một hiểu lầm nho nhỏ mà bật khóc như một đứa trẻ trước mặt Không Phạn.

Nàng nói, nàng không tư thông với hoàng huynh của mình. Hôm ấy nàng nghe hoàng huynh bị bệnh nên chạy đến thăm, ai ngờ lại bị hãm hại kết tội oan uổng.

Nàng nói, Khấu Ngọc Trạch không phải vì mình mà g iết cha, bởi chính tay nàng đã kết liễu lão quốc vương ấy. Y giữ nàng lại muốn trả thù, Triều Tây muốn y cống nộp thực ra đã cứu nàng một mạng.

Nàng nói nàng không muốn rời đi, chỉ xin một chức vị nhỏ nhoi trong cung để ngày ngày có thể bầu bạn với hắn. Nhưng mà Không Phạn biết rằng mình không nỡ, cũng biết rằng đời này hắn sẽ khó mà thành Phật.

Lòng của hắn từng hướng về Phật Tổ từ bi và muôn người trong thiên hạ, nhưng giờ đây lại trở nên quá hạn hẹp, chỉ có thể có một mình Oánh Cơ, không thể dung thêm bất cứ điều gì khác được nữa.

Ranh ma, dối gian lại vô tình như nàng, sao cứ mãi cam tâm ở bên cạnh một vị hòa thượng như hắn, chẳng ngại vạn lời thóa mạ của thế gian, cũng chẳng sợ hãi nhân quả luân hồi. Là phúc hay là nghiệt, là duyên hay là nợ, là sợi hồn nhỏ bé lưu lạc bên bờ Vong Xuyên hay là đóa hoa nở rộ dưới chân Phật đàn, e là hắn sẽ phải dùng cả đời này để đi tìm câu trả lời.

Vì nàng, Không Phạn đã cởi bỏ tăng y, Phật châu đứt đoạn rơi xuống. Hắn phá sạch ngũ giới, cầm đao lên c hém g iết đến đỏ mắt, đứng chắn trước mặt Oánh Cơ như bức tường thành kiên cố vững chãi nhất, bảo vệ cho nàng khỏi những sóng gió cuồn cuộn và mọi vết nhơ vẩn đục của trần gian.

Hắn có thể gánh lấy mọi nghiệp đắng, cũng có thể theo nàng xuống cõi Âm Ty chịu tất thảy mọi tội nghiệt.

Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma.

Thành kính hôn lên nốt ruồi lệ trên mắt nàng, cúi xuống lau đi vết m áu trên giày thêu của nàng, hứa với nàng một kiếp sẽ chẳng lìa xa.

Chung quy thì ánh sáng của đom đóm, cũng là ánh sáng mà.

“Người có biết rằng tương tư khắc cốt khiến người ta vừa kìm nén vừa si mê

Có hay rằng việc hồi tưởng lại quá khứ chính là thứ khiến người ta tiếc hận nhất

Người có biết rằng ‘một đời một kiếp’ chính là lời thề đẹp nhất mà ta từng nói ra

Lại có hay rằng tên của người chính là áng thơ tình ngắn nhất mà ta từng đọc hay không.

Dù qua bao lâu đi chăng nữa, tình cảm của ta dành cho người vĩnh viễn chẳng đổi thay

Ánh chiều tà ngày ấy, chính là khởi đầu đẹp nhất cho câu chuyện của ta và người.” *

____

*: Trích bản dịch lời bài hát Tương tư khắc cốt người biết chăng do Từ Giai Oánh và Hồ Hạ thể hiện, Ost Hoài thuỷ trúc đình

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN