
Tác giả:
Trăn Ý
Reviewer:
AI_Lạc Tiên
Designer:
AI_Bích Sơn
Thể loại:
Hiện đại,
Duyên trời tác hợp,
Hào môn thế gia,
Cưới trước yêu sau,
Nghiệp giới tinh anh,
Sạch,
Sủng Ngọt,
Thầm mến,
Nhẹ nhàng,
Chữa lành,
Ấm áp,
Boss - nhân viên,
HE
Độ dài: 74
Tình trạng: Hoàn convert
Lượt xem: 655
“Người đang chờ đợi, thế gian cũng sẽ dịu dàng
Dù lòng còn mơ hồ, dừng lại phải chăng cũng là một lựa chọn
Thật khao khát trở thành nhân vật chính của câu chuyện đẹp đẽ ấy
Xuôi theo chiều gió cũng có thể đạt được ý nguyện.
Câu chuyện này được gió khẽ khàng kể lại
Dẫu sao thì không phải câu nói nào cũng kịp thốt nên lời
Mọi thứ trên thế gian rồi cũng trở về với trời đêm
Tựa như trần thế ồn ào vẫn luôn ôm lấy giấc mộng viễn vông.” *
Ôn Hoài có nằm mơ cũng không thể ngờ, mình đã được kết hôn với Hứa Hựu Cảnh, đối tượng mà cô đã thầm mến nhiều năm. Cho dẫu cuộc hôn nhân này là bí mật thì với cô đó cũng là giấc mộng quá đỗi ngọt ngào, đến mức mà cô tưởng chừng như mình đang ở trên đám mây bồng bềnh, thật êm cũng thật mềm.
Thế nhưng, Ôn Hoài nhận thức rất rõ về những gì mà cô đang có. Bởi cô biết rằng, việc trở thành con dâu nhà hào môn quyền quý, người vợ hợp pháp của Hứa Hựu Cảnh chính là sự thương tiếc và bù đắp mà những người lớn trong nhà họ Hứa dành cho cô.
Còn Hứa Hựu Cảnh, có chăng anh đồng ý chấp nhận không phản đối chỉ để an lòng người nhà. Vì giữa bọn họ, không có tình yêu hay nói chính xác hơn là chỉ có tình cảm đơn phương của cô với anh mà thôi.
Ôn Hoài chẳng thể nhớ rõ trái tim đã lạc nhịp trước Hứa Hựu Cảnh từ khi nào. Có lẽ là ngay từ khoảnh khắc lần đầu gặp gỡ, chút lơ đễnh thoáng qua khi cô chạm vào ánh mắt anh, hoặc khi sợi tơ tình vương theo tháng ngày dài, dệt nên tấm lưới bền chặt chẳng thể tháo gỡ được nữa.
Thế nên, Ôn Hoài luôn thầm biết ơn và cảm thấy may mắn về mọi chuyện. Chỉ cần ở bên Hứa Hựu Cảnh như lúc này, hết thảy đều đáng giá để cô đánh cược.
Bề ngoài, Ôn Hoài là một cô gái xinh đẹp lý trí, độc lập và tài giỏi. Cô là thư ký riêng của Tổng giám đốc Tuỳ, tác phong lẫn chuyên môn đều khiến mọi người ngưỡng mộ thán phục. Thế nhưng, mấy ai biết được, ẩn đằng sau dáng vẻ trầm tĩnh xuất sắc đó là một tâm hồn chằng chịt vết thương.
Bởi vì, cô gái nhỏ Ôn Hoài, không nhận được tình yêu từ người khác.
Khi còn bé cho đến lúc trưởng thành, chỉ có bố xem Ôn Hoài là minh châu quý giá nhất mà ông cất giữ trong tim. Vì thế, dẫu thế giới có hỗn loạn mờ mịt như thế nào, ông cũng hết mực thương yêu bảo vệ đứa con gái bé bỏng của mình. Đáng tiếc, ông lại chẳng thể bên cạnh chở che cho Ôn Hoài như lời đã hứa.
Ngày ông rời đi, Ôn Hoài như đánh mất một phần trong cơ thể, trái tim đau đến tan vỡ. Bầu trời hôm ấy cũng trở nên xám xịt u ám. Cơn mưa giăng giăng bao trùm khắp thành phố, thấm ướt vạn vật, cũng làm cho những tang thương mất mát của cô theo dòng nước thẩm thấu vào lòng. Lạnh buốt, tuyệt vọng.
Ôn Hoài không biết quãng thời gian chênh vênh đau khổ đó cô đã vượt qua như thế nào. Chỉ biết rằng, mỗi khi suy nghĩ chạm vào mảnh ký ức cũ, đôi mắt cô liền nhuộm đẫm nước. Thế giới rộng lớn như vậy, phố xá tấp nập như vậy, ánh đèn hoa lệ như vậy, cô lại vẫn cô đơn, chẳng tìm được đường về nhà.
Ôn Hoài vẫn nhớ rõ từng lời từng chữ mà mẹ đã nói với cô, “Mày khắc c hết bà ngoại rồi đến ba của mày. Hiện tại lại muốn đến khắc tao hả? Từ nhỏ mệnh đã không tốt, bây giờ cũng ứng nghiệm rồi. Ai dính dáng đến mày đều giảm thọ, nhanh cút đi.”
Rốt cuộc, bà phải căm ghét đến bao nhiêu mới có thể dùng những từ ngữ cay độc ác liệt như thế để nói cho con gái mình nghe chứ. Nó cứ như ma chú, vờn quanh trong tâm trí Ôn Hoài, dễ dàng đánh gục cô xuống bùn đất, rồi kéo lê cô đến bên bờ vực thẳm, không chút do dự đẩy cô rơi vào địa ngục tăm tối.
Thế nên, cho dù Ôn Hoài có yêu Hứa Hựu Cảnh nhiều như thế nào, muốn được kề cận bên người nhà anh ra sao thì cô vẫn luôn chùn bước. Cô sợ, sợ quá khứ sẽ lặp lại, sợ nỗi đau sẽ chẳng thể dứt, sợ những người mà cô thật lòng trân quý sẽ vì cô mà chịu thương tổn.
Vận mệnh của cô, chính là một đường gấp khúc, chia rẽ nhân duyên mọi người.
Vì vậy, khi biết Hứa Hựu Cảnh sẽ trở thành Tổng giám đốc mới đến thay thế và đảm nhiệm việc tiếp quản công ty, thư ký Ôn Hoài vẫn rất bình tĩnh. Giữa bọn họ chỉ là kết hôn trên danh nghĩa mà thôi. Thế nên, cô chỉ cần làm tốt công việc của mình là được, sẽ chẳng để anh phải bận lòng hay gây phiền nhiễu gì ảnh hưởng đến vị trí của anh.
Còn khi trở về nhà, Ôn Hoài vẫn là người vợ dịu dàng ngoan ngoãn hiểu chuyện, quan tâm chăm sóc cho người chồng Hứa Hựu Cảnh đúng mực, không bao giờ đi quá giới hạn cho phép mà anh đặt ra.
Cuộc sống như vậy với Ôn Hoài thật sự là rất tốt và cô đã thoả mãn lắm rồi. Cô nào dám mong cầu gì hơn nữa. Thế nhưng, có những chuyện không phải bản thân hài lòng chấp nhận thì thiên ý sẽ bỏ qua. Ông trời luôn biết cách trêu đùa lòng người và đưa đến những thử thách vào lúc êm ả nhất.
Hôn nhân của Ôn Hoài cùng Hứa Hựu Cảnh bước vào giai đoạn sóng gió. Và con thuyền tình của bọn họ, ngả nghiêng giữa dòng đời.
Bởi vì không có tình yêu làm sợi dây gắn kết, thế nên Ôn Hoài như bước trên tấm băng mỏng, vừa lạnh lẽo vừa bất an. Cô không dám bộc lộ tâm tư của mình, lại càng không dám thể hiện cho Hứa Hựu Cảnh biết, người bấy lâu nay hằn sâu trong tim cô là anh.
Vì vậy, Ôn Hoài lẳng lặng lùi lại một bước, để tự bảo vệ bản thân, cũng để cho anh được quyền đưa ra sự lựa chọn đúng đắn hơn.
Thế nhưng, Ôn Hoài quên mất rằng, Hứa Hựu Cảnh là một người đàn ông được mệnh danh là thái tử gia lạnh lùng tuyệt tình nhất ở thành phố này. Nếu như anh thật sự không muốn, sẽ chẳng ai có thể ép buộc anh được. Và hôn nhân của bọn họ, vốn dĩ là một sự sắp đặt hoàn hảo.
***
Hứa Hựu Cảnh sinh ra trong gia tộc quyền lực danh giá bậc nhất. Từ thơ bé anh đã được bồi dưỡng thành người thừa kế sáng giá, định rằng chẳng có điều gì làm lung lay ngai vị của anh. Thế nên, anh chưa từng trải qua những ưu phiền của nhân gian khói lửa.
Nắm giữ trong tay huyết mạch kinh tế một phương, Hứa Hựu Cảnh toát lên khí chất của một người đứng ở phía trên cao, quyền uy mạnh mẽ, lạnh nhạt thâm trầm.
Việc kết hôn cùng Ôn Hoài là một sự cố nằm ngoài kế hoạch của Hứa Hựu Cảnh. Thế nhưng, anh lại chẳng hề chán ghét cô một chút nào. Dù bản thân Hứa Hựu Cảnh không nhận ra nhưng dường như tận sâu thẳm trong lòng anh, Ôn Hoài rất đặc biệt.
Hứa Hựu Cảnh vẫn nhớ rõ cảnh tượng khi Ôn Hoài đứng dưới công ty, cả người toàn là sơn đỏ chói mắt. Xung quanh ồn ào náo loạn, còn cô vẫn quật cường như thế, thật khiến người khác đau lòng. Thế nên, khoảnh khắc đó anh chẳng kịp suy nghĩ gì nhiều, chỉ muốn tiến nhanh đến bảo vệ người vợ nhỏ của mình.
Hay là khi Hứa Hựu Cảnh nhìn thấy nỗi buồn trong mắt Ôn Hoài, vừa xa xăm lại vừa bi thương vô tận, trái tim anh liền đau nhói. Hoá ra, cảm giác thương tiếc một người chính là như vậy. Chỉ cần cô ấy rơi nước mắt, hết thảy đều vỡ nát. Những hạt trân châu lăn xuống, tựa như dung nham nóng bỏng, thiêu đốt cõi lòng anh.
Hứa Hựu Cảnh biết, anh đã dần rung động trước Ôn Hoài mất rồi. Thế nên, mọi cảm xúc của cô mới có thể chi phối tâm trí anh đến vậy.
Khi Ôn Hoài cười, ánh nắng ban mai cũng không rực rỡ bằng.
Khi Ôn Hoài khóc, băng tuyết mùa đông cũng không rét buốt bằng.
Và Hứa Hựu Cảnh muốn dùng toàn bộ những gì mình có, dành tặng riêng cho Ôn Hoài. Ôm cô vào lòng, yêu thương trân trọng cô cả một đời.
“Người kiên định nói với ta
Tựa như vòng tay ấm áp
Giữ lấy trái tim dao động của ta
Sự thiên vị không che giấu của người
Làm dịu đi nỗi bất lực trong tâm hồn ta
Ta chao đảo giữa mất mát và khát khao.” *
_____
*: Trích bản dịch lời bài hát Cung Thiên Bình do Gia Vệ Lão Sư thể hiện
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Lạc Tiên
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved