Tác giả:
Uin
Reviewer:
AI_Dã Quỳ
Designer:
AI_Diệp Trà
Độ dài: 112
Tình trạng: Hoàn convert
Lượt xem: 74
Tạ Trì, tự Vãn Chi, là con gái của một gia đình thương nhân giàu có ở Cổ Thành. Cô mất mẹ từ sớm, bởi vì mâu thuẫn với các di nương trong nhà nên quan hệ với các thành viên khác vô cùng xấu, chỉ có ông nội bằng lòng đón cô về Vô Tích nuôi nấng.
Tạ Trì lớn lên với ông, tài hoa xinh đẹp nức tiếng cả một vùng, thanh niên trí thức nghe danh tìm đến đạp mòn ngưỡng cửa đều bị cô từ chối. Ông nội sốt ruột, giới thiệu cho cô cháu trai của một người bạn cũ, lần này Tạ Trì quay lại Sơn Đông chính là để gặp mặt người đó.
Trên đường đi, cô bị một đám thổ phỉ bắt lên núi.
Tạ Trì bị bắt về làm vợ của Đại thiếu đương gia, là một người t àn t ật yếu đuối không có tiếng nói. Giữa một đám người nhìn cô như s ói đói, Tạ Trì chẳng có đủ năng lực để tự vệ, người chồng danh nghĩa của cô lại càng không.
Vì thế, cô đã đánh chủ ý lên con s ói đầu đàn khó thuần nhất trong chín trại, Tam thiếu đương gia Hà Phong.
Hà Phong năm ấy mười bảy tuổi vừa kiêu ngạo vừa cứng đầu, cưỡi ngựa b ắn s úng chơi đ ao không chừa một thứ gì, tuy là con trai thứ ba nhưng đã được mọi người ngầm thừa nhận là Đại đương gia đời tiếp theo.
Hắn thừa hưởng ngoại hình của mẹ là một tiểu thư khuê các, lại có sự dũng mãnh uy phong từ trong xương cốt của cha, cộng thêm việc không gần nữ sắc, tất cả đều thu hút Tạ Trì một cách kỳ lạ.
Khi hắn cứu cô từ tay Tống nhị gia đã hỏi: “Cô tên gì?”
Tạ Trì tránh lộ thân phận nên trả lời là A Chi, từ đó về sau, hắn gọi cô là A Chi.
Hà Phong chứa chấp cô, còn đồng ý chừng nào chơi chán thì sẽ thả cô xuống núi.
“Chơi” của hắn là lấy cô làm bia sống để luyện b ắn s úng, hết đi bắt cá lại đi s ăn g ấu.
Dường như Hà Phong không xem Tạ Trì là con gái, không hiểu phong tình cũng chẳng hiểu dịu dàng nghĩa là gì, đôi lúc hơi mạnh tay, nhưng chính vì vậy lại khiến cô tin tưởng hơn những cử chỉ lịch sự nhưng mang đầy giả dối của đám người bên ngoài.
Đó là ngày tháng tươi đẹp nhất trong cuộc đời của cả Hà Phong lẫn Tạ Trì.
Hắn dung túng nuông chiều cô hết mực, cô nói thích ăn trứng gà hắn liền cho đem lên năm mươi quả, cô nói muốn hoa tai hắn liền xuống núi mua một nửa cửa hàng mang về.
Hắn nói chuyện như một tên lưu manh khiến Tạ Trì đôi lúc hận không thể tát c hết hắn. Nhưng dần dần cô lại nảy sinh luyến tiếc, đau lòng cho những vết thương trên người Hà Phong, mê đắm sự dịu dàng vụng về của hắn, rồi lại cảm thấy tức tối vô cớ khi hắn đồng ý thu nhận nữ nhân khác về nhà.
Đến khi Tạ Trì bối rối chọn lựa giữa việc rời đi và ở lại, cô mới dám thừa nhận tình cảm của mình. Hà Phong nói cô cứ trở về thăm ông nội, ở đó ngoan ngoãn đợi hắn cầm sính lễ đến để hỏi cưới đàng hoàng.
Tạ Trì vui vẻ đáp: “Em muốn tám mươi người khiêng kiệu.”
“Được, nghe em.”
Chỉ tiếc người có lòng lại không thể thuận theo ý trời.
Dân quốc năm thứ hai mươi, chín trại trên bốn đỉnh núi Sơn Đông bị người Nhật Bản càn quét, nguyên nhân chính là vì mỏ quặng quý giá mà Hà gia mãi không chịu bán. Cả người lẫn ngựa đều c hết sạch, đến lúc Tạ Trì trở lại, cô chỉ còn cách nén đau thương mà chôn cất cho họ.
Tuy vậy, cô chưa đến nỗi phải tuẫn táng vì tình theo Hà Phong. Sau khi từ Sơn Đông trở về Cổ Thành, Tạ gia không nhận lại đứa con gái đã từng bị thổ phỉ bắt đi, đoạn tuyệt quan hệ với cô. Ông nội đã mất, cô chỉ đành đến Nam Kinh mở một cửa hàng sườn xám sống qua ngày.
Hai năm trôi qua, thời thế giống như mạch nước ngầm, im hơi lặng tiếng mà chảy xuôi bất chợt dâng trào.
Sau khi Tạ Trì gia nhập tổ chức kháng chiến của Quốc dân quân, cô gặp lại Hà Phong, bấy giờ đã trở thành nội gián trong quân đội Nhật Bản. Hắn đã từng đến tìm cô, nhưng cả Tạ gia đều nói cô đã c hết. Hắn không tin, nhưng đứng trước vận mệnh quốc gia cùng nợ nước thù nhà, Hà Phong không thể không gác lại việc đi tìm cô.
Dân quốc năm thứ hai mươi ba, lính Nhật tiến hành một cuộc tấn công tàn bạo dã man vào thủ phủ Trung Hoa Dân quốc, lịch sử gọi là cuộc thảm sát Nam Kinh.
Đàn ông bị g iết, phụ nữ và trẻ em bị h ãm h iếp, ngay cả người già cũng chẳng tha. Sau những bức tường kiên cố của thành Nam Kinh, khói lửa mờ mịt chưa bao giờ tắt, một bữa cơm no trở nên quá xa vời, được thấy mặt trời lại trở thành một điều ước xa xỉ viển vông.
Hà Phong giả c hết để trở về gia nhập quân đội, cô cũng bướng bỉnh không chịu rời đi, quả quyết ở lại tham gia công tác hậu phương cho quân kháng chiến.
Trong quãng thời gian kinh hoàng đó, Tạ Trì lần lượt chứng kiến những người thân yêu nhất bên cạnh mình ra đi. Có người bị một đ ao đầu lìa khỏi cổ, có người tự thiêu để đồng quy vu tận, t hây xếp thành đồng, m áu chảy thành sông.
Đến khi Đằng Điền Thanh Dã trở về nước để nhậm chức, cuộc t hảm s át ấy mới kết thúc. Cả Hà Phong và Tạ Trì đều may mắn sống sót, lần nữa thay đổi thân phận để tiếp tục chiến đấu.
Đối với họ, đi đôi với lý tưởng quốc gia vẫn luôn là nỗi nhớ và lời hứa chưa bao giờ nguôi ngoai trong lòng. Vì đặc thù thân phận, Hà Phong chỉ có thể đến tìm Tạ Trì vào buổi tối, đôi lúc sẽ đem quả vải mà cô thích ăn nhất đến.
Hai người thủ thỉ trò chuyện, vừa ôn lại quá khứ tươi đẹp vừa tưởng tượng một tương lai tươi sáng, không có gì nhiều, vậy mà đó lại là quãng thời gian bình yên duy nhất trong suốt những năm tháng đầy gian nan ấy.
Hà Phong hôn lên bờ vai cô, nói rằng: “Chúng ta nhất định phải sống sót để chứng kiến kháng chiến thắng lợi.”
Bao nhiêu ngày đêm ngậm đắng nuốt cay, chỉ để chờ đến lúc bình minh ló dạng. Chỉ cần lý tưởng vẫn còn đó, thì sợ gì non sông Hoa Hạ không được bền vững dài lâu.
Nhưng Tạ Trì lại không đợi được đến ngày giải phóng.
Thân phận bại lộ, hơn chín mươi ngày bị giam cầm cùng với một sinh linh vừa thành hình trong bụng, phải lắng nghe tên đ iên Đằng Điền Thanh Dã dụng hình tra tấn Hà Phong, cùng với cái c hết của cha ở Cổ Thành, tất cả đều đã khiến bức tường cuối cùng trong lòng cô sụp đổ.
Cô nói với Hà Phong rằng, em không chịu nổi nữa, A Phong, anh dẫn chúng em đi đi.
Trong một thoáng, lại chợt nhớ về đêm mưa nọ trong thành Nam Kinh đổ nát.
Lúc ấy Hà Phong bị thương nặng tưởng c hết, nói với cô:
“Anh đã từng mơ về đám cưới của chúng ta. Trong tiếng pháo hoa rộn rã, toàn bộ chín trại đều đến nâng chén chúc mừng cho anh và em. Em được đưa vào hôn phòng, trước khi đi còn dặn dò anh uống ít thôi. Anh quên mất lời em, say sưa bí tỉ một trận bị em tháo khăn hỉ ra mắng. Chúng ta cùng nhau sống một cuộc đời giản dị đạm bạc, con đàn cháu đống, chậm rãi già đi …”
Nếu như được sinh ra trong thời bình thì tốt rồi.
Nếu có kiếp sau, cầu mong cho quê hương chẳng chiến chinh, để dấu chân người đi không phải mãi vấn vương một chữ tình.
“Chờ đợi đau khổ lắm, em không muốn chờ đợi đâu.”
“A Chi, chờ anh nhé. Có hóa thành q uỷ anh cũng sẽ đi tìm em.”
Nhưng rốt cuộc A Chi lại ra đi trước.
Hà Phong bị đưa ra nước ngoài, tham gia vào những đấu trường g iết chóc để thỏa mãn thú vui cho đám nhà giàu. Sau khi trả đủ nợ, hắn lại trở về nước bắt đầu đi tìm A Chi. Tròn mười tám năm kể từ ngày gia nhập kháng chiến, đối với hắn mà nói, tựa như đã trôi qua được nửa đời người.
Chàng thiếu niên kiêu ngạo ngày nào, dường như đã là chuyện của kiếp trước.
Thân thể đã kinh qua b om đ ạn c hiến t ranh, chịu đủ loại tra tấn, rồi lại đ ánh đ ấm không biết mỏi mệt suốt nhiều năm, sớm đã chỉ còn lại một lớp vỏ bên ngoài, tất cả đều là nhờ vào một tấm hình của cô mà chống đỡ.
Trước khi tắt thở, hắn chỉ kịp nhìn thấy lá cờ Tổ quốc tung bay trên bến cảng Thượng Hải, cô tịch bên vệ đường, không còn một ai ở bên cạnh.
Đằng Điền Thanh Dã từng hỏi hắn: “Quốc gia và Vãn Chi, cái nào quan trọng hơn?”
“Quốc gia quan trọng.”
“Nhưng nếu không có cô ấy, thì cũng chẳng còn gì quan trọng nữa.”
Kiếp này đã tận trung với Tổ quốc, không thẹn với lương tâm, chỉ thấy có lỗi với cô.
A Chi vốn sợ cô độc, hắn lại để cô ở một mình lâu như vậy.
A Chi, chờ anh.
Anh đến tìm em đây.
***
Ý trời là muốn chúng ta chia xa, nhưng vì yêu nhau nên vẫn luôn tìm cách để trở về với nhau.
Đến năm thứ tám mươi tám, Hà Phong cuối cùng cũng đã tìm thấy A Chi. Bởi vì chưa từng uống canh Mạnh Bà, chưa từng nhập luân hồi nên ký ức về thuở ban đầu gặp gỡ vẫn chưa hề nhạt phai. Hắn trở thành tấm bùa hộ mệnh bên người, mượn danh nghĩa của người khác để tiếp tục yêu cô.
Năm thứ một trăm lẻ tám, Chu Hồi cầm tay Quý Đồng bước vào lễ đường, hoàn thành lời hứa còn dang dở của Hà Phong. Mặc dù không có tám mươi người khiêng kiệu, nhưng mọi thứ dường như đều đã trọn vẹn đủ đầy cả rồi.
Nhưng mà A Phong, em muốn chúng ta mãi mãi ở bên nhau cơ.
“Được, nghe em.”
____
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Dã Quỳ
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved